Chương 776: Ta muốn giết ngươi, ai có thể ngăn cản ta?
Minh Trung chính là một trong năm vị võ giả Thần Biến Cảnh. Cảnh giới của hắn không coi như thấp, đã là cửu tinh Thần Biến Cảnh. Minh Trung ở nơi này, có quyền chấn nhiếp những người khác, cũng có năng lực làm thế. Nhờ có hắn, võ giả ở đây mới không dám làm loạn. Mà lần này, Long Hạo đưa tới rung chuyển quá lớn, toàn bộ võ giả ở doanh địa của Kim Vũ Môn gần như đều chạy đến đây. Nếu hôm nay để Long Hạo giết Chu Dũng, sẽ khiến cho Minh Trung mất hết mặt mũi. Lần này, Minh Trung nhất định phải ngăn cản Long Hạo. Chu Dũng nhìn thấy Minh Trung đến, trong lòng hắn cực kỳ mừng rỡ. Hắn hô lớn: "Minh Trung đại nhân, cứu ta, cứu ta! Long Hạo điên rồi, lại dám giết ta, hơn nữa còn ra tay tấn công ta khi đang ở trong doanh địa. Hắn căn bản không đưa ngươi để vào mắt, cũng không để Kim Vũ Môn vào mắt!" "Long Hạo, ngươi dừng tay lại cho ta. Chuyện ngày hôm nay, ngươi tốt nhất nên cho ta một lời giải thích hợp lý. Nếu không, đừng trách ta không khách khí!" Minh Trung sắc mặt tối tăm, nói. Chung quanh, đám võ giả đều cười lạnh không thôi. Long Hạo đúng là quá ngu xuẩn, dám giết người ở đây. Chẳng lẽ hắn cho rằng, chỉ với mấy con rồng của hắn, là có thể tuỳ ý làm bậy ở đây hay sao? Ở chỗ này, là doanh địa của Kim Vũ Môn! Nhưng Long Hạo sát tâm đã lên, há lại sẽ buông tha Chu Dũng? "Minh Trung đại nhân, xin ngươi tránh ra. Đây là việc ân oán cá nhân giữa ta và Chu Dũng. Hôm nay, ta nhất định phải giết chết hắn!" Long Hạo mặt không chút thay đổi, nói. Long Hạo lên tiếng, khiến Minh Trung nhướng lông mày. Long Hạo dám nói chuyện với hắn bằng cái giọng đó? Thời gian dần trôi qua, sắc mặt của Minh Trung càng ngày càng khó coi. Long Hạo đúng thực là không cho hắn chút mặt mũi nào! "Long Hạo, ngươi biết đây là chỗ nào sao? Doanh địa của Kim Vũ Môn! Ngươi cho rằng đây là nơi ngươi có thể tuỳ ý làm loạn sao? Vẫn là nói, ngươi muốn trở thành kẻ địch của toàn bộ Kim Vũ Môn?" Minh Trung lạnh lùng nói. "Minh Trung đại nhân, ta biết Long Hạo. Hắn vẫn luôn không coi ai ra gì, căn bản không đem ngài để vào mắt. Mong là Minh Trung đại nhân có thể phạt Long Hạo một trận, cho hắn biết, thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân!" Một nam tử tuấn tú đi tới. Người này chính là Bạch Lam. Bạch Lam cũng ở đây! Trong mắt Long Hạo loé ra ánh sáng lạnh. Thấy Bạch Lam xuất hiện, vẻ âm trầm trên mặt Minh Trung tán đi mấy phần, nói: "Bạch Lam, ngươi nói không sai, Long Hạo quả thực không biết trời cao đất rộng, cần phải trừng phạt hắn thật nặng mới được!" "Long Hạo, ngươi đã nghe chưa? Ngươi mạo phạm Minh Trung đại nhân, còn không lập tức quỳ xuống, dâng toàn bộ đám rồng của ngươi lên. Như thế mới có thể đền bù được lỗi lầm của ngươi. Bằng không, Minh Trung đại nhân tuyệt đối sẽ không tuỳ tiện tha cho ngươi!" Bạch Lam mở miệng nói ra. Minh Trung nghe hắn nói thế, trong mắt cũng loé lên vẻ tham lam. Đám rồng của Long Hạo, dù là người có thực lực mạnh như hắn, cũng rất động tâm. Hắn lên tiếng: "Long Hạo, ngươi hôm nay làm những chuyện này, dù tính là phạm sai lầm, nhưng nể tình ngươi là vi phạm lần đầu, ta sẽ không ra tay quá nặng. Như vậy đi, chỉ cần ngươi đưa một nửa số rồng của ngươi giao cho ta, ta sẽ tha cho ngươi!" Muốn Long Hạo giao ra một nửa số rồng? Long Hạo nghe thế, hắn cũng không lên tiếng trả lời, trên mặt cũng không có bất kỳ dao động. "Long Hạo, ngươi thấy Minh Trung đại nhân khoan hồng độ lượng như thế, còn không lập tức đến quỳ xuống tạ ơn?" Bạch Lam lập tức nói. Trong lòng Bạch Lam tràn đầy ác ý. Lần này, Long Hạo dù không chết, cũng phải mất một tầng da! Lúc này, đám người Phong Chuẩn cũng trở về nơi này. Thấy cảnh này, bốn người họ mặt mày cũng cau có lại. Long Hạo bị Minh Trung ngăn cản, hơn nữa nhìn dáng vẻ của hai người, có lẽ đã đến mức giương cung bạt kiếm. Chiến đấu giữa hai người này, bọn họ căn bản không có tư cách tham gia. Mà Thanh Nhi cùng Long Bảo Bảo sớm đã bị Long Hạo đặt trong doanh địa Kim Vũ Môn. Thanh Nhi cũng lo lắng nhìn Long Hạo. Lời của Bạch Lam, Long Hạo cũng coi như không hề nghe thấy. Tay trái của hắn lật một cái, một con rồng màu đen xuất hiện. Bên tay phải thì là một con rồng trắng thánh khiết. Trên người hai con rồng ẩn chứa lực lượng cực kỳ kinh khủng. "Minh Trung đại nhân, Long Hạo đến chết cũng không đổi, ngươi nhất định không thể buông tha hắn! Xin ngươi hãy ra tay giết Long Hạo đi!" Chu Dũng lập tức nói. "Long Hạo, ngươi ngu xuẩn mất khôn, còn muốn tiếp tục ra tay chống đối ta? Xem ra, ngươi thật sự muốn chết!" Thấy động tác của Long Hạo, Minh Trung nổi giận nói. Những võ giả ở đây, gương mặt cũng thay đổi, trở nên sung sướng khi người gặp hoạ. Trong mắt bọn họ, đều là vẻ cười trên nỗi đau của người khác. "Long Hạo không phải điên thật rồi chứ? Hắn căn bản không biết Minh Trung đại nhân có thực lực mạnh cỡ nào a!" "Minh Trung đại nhân lần này thật sự nổi giận. Long Hạo cũng quá kiêu căng. Hắn thật sự nghĩ mình có thể so sánh với Minh Trung đại nhân hay sao?" "Dám quấy rối ở trong doanh địa của Kim Vũ Môn, hắn đúng là lớn gan. Lần này hắn chết chắc rồi!" "..." Mà lúc này, giữa hai tay của Long Hạo, hai con rồng đã dung hợp lại cùng nhau, biến thành một con rồng màu vàng. Con rồng này tuy chỉ lớn bằng bàn tay, nhưng nó ẩn chứa uy thế đủ để khiến mọi người ở đây đều rung động. Ở trên người con rồng màu vàng này, hình như mang theo Long Uy rất kinh khủng, như thể con rồng trong tay Long Hạo, là một con rồng thật sự vậy. Đây rốt cuộc là chiêu gì? Liền xem như người có kiến thức uyên bác như Minh Trung, cũng chưa từng nhìn thấy chiêu thức này. Hơn nữa, uy thế của con Kim Long này, thậm chí còn khiến cho Minh Trung cảm giác được sự sợ hãi. Đây rốt cục là chiêu thức gì? Minh Trung càng ngày càng khó coi. Hắn nhìn chằm chằm con Kim Long trong lòng bàn tay của Long Hạo, trong lòng hắn xuất hiện một tia sợ hãi. Minh Trung có thể cảm nhận được, đòn công kích này có thể uy hiếp được hắn! Không sai, uy lực của đòn tấn công này, tuyệt đối có thể làm hắn bị thương. Nếu hắn đỡ đòn chính diện, thậm chí có thể sẽ chết! Long Hạo cũng chỉ có cấp bậc là bát tinh Hồn Mạch Cảnh, làm sao lại có chiêu thức mạnh mẽ như thế? Một chiêu này, uy lực không hề kém với Thất Phẩm Chân Võ Kỹ, Long Hạo sao có thể học được loại Võ Kỹ có uy lực mạnh đến nhường này? "Minh Trung đại nhân, ta cũng không muốn đối địch với ngươi, nhưng hai người sau lưng ngươi, ta nhất định phải giết!" Long Hạo lạnh lùng lên tiếng: ”Ngươi muốn ngăn cản ta, vậy liền thử một chút xem!" Trên tay Long Hạo, con Kim Long bay ra ngoài, lớn lên theo gió, lập tức biến lớn. Nó lúc đầu chỉ lớn bằng bàn tay, nhưng lập tức đã lên tới mấy chục trượng, bay tới trước mặt bọn họ. Minh Trung biến sắc, lập tức lách người né tránh! Chu Dũng cùng Bạch Lam tiềm lực bất phàm. Nếu không chết, hai người chắc chắn sẽ có thành tựu lớn lao. Chỉ sợ, thành tựu này còn lớn hơn hắn. Nhưng tất cả những điều này, đều phải có điều kiện là, hai người kia không được chết. Uy lực của Phật Nộ Long Diễm rất mạnh, mà Minh Trung cũng sẽ không thay hai người này chắn lại đòn tấn công này! "Không, Minh Trung đại nhân, mau cứu ta!" Chu Dũng thấy thế, lập tức quay người chạy đi. Nhưng con Kim Long kia đã há miệng, nuốt chửng hắn ngay trước mặt mọi người.