Đòn công kích của hai người đều có uy lực kinh khủng, khí thế hung hãng. Mỗi một chiêu đều có sức phá hoại đáng sợ. Đã thế, hai người còn liên thủ với nhau. Chỉ sợ, nếu gặp kẻ thù cửu tinh Hồn Mạch Cảnh, cũng có thể dễ dàng giết chết. Nhưng hiện tại, đòn tấn công của hai người rơi xuống trên người Long Hạo, lại không gây ra một chút gợn sóng. Đòn tấn công của hai người đánh trúng người Long Hạo, thậm chí còn phá nát quần áo của hắn, lộ ra cơ bắp trên người Long Hạo. Nhưng mà, cũng chỉ có vậy mà thôi, căn bản không thể khiến cho Long Hạo bị thương. Họ thậm chí còn nhìn thấy, ngoài da của Long Hạo, xuất hiện hình xăm nhìn như vảy rồng! Ngoài da của Long Hạo, như thể mọc lên một tầng vảy rồng, mạnh mẽ chặn lại đòn tấn công của hai người! Hai người kia ra tay hết sức, lại hoàn toàn không thể làm Long Hạo bị thương! Phá huỷ Hồn Lực Hộ Giáp của Long Hạo, phá huỷ Trấn Linh Thổ Đế Giáp. Thế mà, họ vẫn không thể nào khiến Long Hạo bị thương, bởi vì trên người Long Hạo vẫn còn một tầng phòng ngự nữa, đó chính là hắn! Tu luyện Chân Long Kinh, còn thôn phệ vô số Long Tộc, Long Hạo có thể mạnh hơn Cổ Long quá nhiều. Thậm chí, năng lực của hắn đã rất gần với thượng vị rồng! Chỉ với Phạm Hữu cùng Chu Dũng, căn bản là không thể phá vỡ phòng ngự của Long Hạo! Cuộc chiến đấu này, từ vừa mới bắt đầu cũng đã quyết định xong kết quả thắng thua! Long Hạo căn bản không thể bị đánh bại! Bản thân Long Hạo có sức chiến đấu cực kỳ khó lường. Đã thế, giờ hắn còn có thêm lực phòng ngự khủng bố như thế. Vừa mới bắt đầu, Long Hạo căn bản không để sáu người kia vào mắt. Dù họ có liên thủ lại, cũng không thể làm Long Hạo bị thương một chút nào. Như thế, cuộc chiến này có ý nghĩa gì? Phạm Hữu cùng Chu Dũng nhìn nhau, vẻ mặt trở nên cực kỳ dữ tợn. Hai người đồng thời quay người lại, muốn bỏ chạy. "Các ngươi trốn được sao?" Long Hạo nói, trong ánh mắt tràn đầy vẻ châm chọc. Trên bàn tay hắn xuất hiện hai tầng ánh sáng đen, đánh về phía Chu Dũng cùng Phạm Hữu. "Các ngươi mau trốn!" Ninh Nhã duỗi tay ra. Trên bàn tay của nàng xuất hiện một cơn lốc đen ngòm, nuốt trọn Tiểu Cấm Cố Quyết. Ninh Nhã bóp nát ấn phù, thân thể của nàng biến mất tại chỗ. Chu Dũng cùng Phạm Hữu vừa thấy thế, sao còn dám ở lại. Họ đồng thời lấy ra ấn phù chạy trốn. Chỉ là, một tia kiếm quang chém qua, một cánh tay của hai người đã rơi xuống mặt đất. Phạm Hữu phát ra một tiếng hét thê thảm. Ấn phù trong tay hắn rơi xuống đất, mà Long Hạo đã đuổi theo hắn. Hắn sao còn có tâm tư để ý cánh tay của mình, lập tức xoay người chạy trốn. Chu Dũng may mắn hơn một chút. Hắn chạy thoát khỏi Long Hạo được một đoạn khá xa, cho nên hắn thuận lợi bóp nát ấn phù, đã rời khỏi nơi này, trở về nơi trú quân ở Kim Vũ Môn. Long Hạo nhìn thấy một tia sáng ngay gần người hắn hiện lên. Bạch Lam cũng bóp nát ấn phù, trốn thoát! Bạch Lam vẫn chưa chết! Trong mắt Long Hạo loé ra sát ý, những người này không chết, hắn khó có thể bình an! Phạm Hữu vừa chạy khỏi chỗ này, liền nhìn một thanh kiếm vàng khổng lồ phá vớ tầng mây, đâm thẳng xuống đầu hắn. Đây là Thần Thánh Long Kiếm, Phạm Hữu hoàn toàn không né được, cũng không thể đỡ được đòn tấn công này. Long Hạo duỗi tay ra, chỉ thấy Võ Hồn của Phạm Hữu lập tức bị rút ra, hơn nữa còn xuất hiện một mảnh vụn. Long Hạo nhặt mảnh vùn này lên. Hắn lấy hai mảnh vỡ trên người mình ra, để ba mảnh vỡ ở cạnh nhau, sau đó đưa vào trong đan điền của mình. Trong nháy mắt, Long Hạo cảm giác được, khí tức của chính mình đang điên cuồng tăng vọt lên. Long Hạo có thể nhận thấy, ba mảnh vỡ của khối Hồn Khí này, bắt đầu dần dần dung hợp! Long Hạo bây giờ có thể mượn cơ hội này để đột phá. Nhưng Long Viêm có vẻ như đang gặp phiền toái. Phệ Long Trùng quả thực đủ đáng sợ, dù là Long Viêm cũng khó mà ứng phó được. Trên người Long Viêm có không ít chỗ bị thương. Vảy của nó không thể ngăn được Phệ Long Trùng, mà Phệ Long Trùng này lại còn có thể thôn phệ máu thịt của nó, hơn nữa còn nhờ thế mà tiến hoá, biến thành màu đỏ rực. Long Viêm tiếp tục như vậy, rất có thể sẽ bị hút thành xương khô. Đây chính là lần đầu tiên Long Viêm không thể làm gì được. Nó muốn phun lửa, nhưng những con Phệ Long Trùng này lại rất linh hoạt, vẫn luôn dính chặt trên thân thể Long Viêm. Ngọn lửa của nó không thể thiêu đốt được bọn chúng. Nếu dùng móng vuốt càng vô dụng, chỉ sợ mỗi một lần chém ra, nhiều nhất chỉ có thế đánh trúng ba con Phệ Long Trùng. Ở đây có hơn ngàn vạn con, ba con Phệ Long Trùng căn bản không đáng giá nhắc tới. Ngay lúc này, Long Bảo Bảo đột nhiên đi về phía trước. "Bảo Bảo!" Thanh Nhi vội vàng chạy qua giữ chặt Long Bảo Bảo: "Nguy hiểm, ngươi không thể tới!" "Không sao, Thanh Nhi tỷ tỷ, ta sẽ để cho bọn chúng nghe lời của ta!" Long Bảo Bảo mỉm cười nói. "Cái gì?" Thanh Nhi kinh ngạc. "Đám côn trùng này cũng có huyết mạch của Long Tộc. Chúng hẳn là có thể nghe hiểu ta nói gì. Ta có thể khuyên chúng nó đừng tổn thương Long Viêm ca ca!" Long Bảo Bảo ngây thơ nói. Thanh Nhi nghe thế, nàng nở nụ cười khổ. Việc này chắc chắn là bất khả thi. Long Bảo Bảo quá nhỏ, căn bản không biết nơi này nguy hiểm cỡ nào. Mà Long Bảo Bảo cũng là Long Tộc, Phệ Long Trùng thấy được nàng, đoán chừng sẽ vây qua đây hút nàng thành xương khô. Long Bảo Bảo đi tới chỗ Long Viêm, nàng nói: "Xin các ngươi đừng thương tổn Long Viêm ca ca có được hay không? Các ngươi đều là đứa trẻ ngoan, các ngươi chắc chắn không muốn làm Long Viêm ca ca bị thương đúng hay không? Những người xấu kia đều đã chết! Các ngươi tự do..." Nghe Long Bảo Bảo nói, tất cả mọi người cảm giác được rất ngây thơ. Long Viêm lập tức hô: "Không được qua đây!" Đám Phệ Long Trùng kia lúc này rời khỏi người Long Viêm, bay tới chỗ Long Bảo Bảo. "Bảo Bảo, cẩn thận!" Long Hạo gấp gáp hô lớn. Long Viêm giương miệng, muốn phun lửa diệt trừ chúng nó. "Long Viêm ca ca, không được!" Long Bảo Bảo lên tiếng ngăn lại. Long Viêm nghe Long Bảo Bảo nói thế, không khỏi sững sờ, cũng không tiếp tục tấn công lũ phi trùng này. Phệ Long Trùng kia đã tiếp cận Long Bảo Bảo. Nếu chúng nó thật sự công kích Long Bảo Bảo, chỉ sợ nàng sẽ vô cùng nguy hiểm. "Bảo Bảo!" Sắc mặt Thanh Nhi trở nên tái nhợt vô cùng. Ngay lúc này, chỉ thấy Phệ Long Trùng quấn quanh một chỗ, bay tới trước mặt Long Bảo Bảo. Chúng nó hoá thành một quả cầu đen, rơi xuống trên tay Long Bảo Bảo. Cái này... Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Ánh mắt mọi người cùng nhau rơi vào người Long Bảo Bảo. Bọn họ đều cảm thấy bất ngờ. Long Bảo Bảo rốt cục làm thế nào, lại có thể khiến Phệ Long Trùng không làm nàng bị thương, đã thế, còn nghe theo lời nàng! Long Tử Bác lúc này cùng Dung Nham Cổ Long đã đi ra khỏi món Hồn Khí kia. Dung Nham Cổ Long nói: "Ở trên người nàng, ta cảm giác được có một chút Long Uy, nhưng cũng không phải quá mạnh. Nàng dù là một con rồng, cũng không phải loại Long Tộc gì quá mạnh!" "Vậy cũng chưa hẳn, trong Long Tộc có rất nhiều loại có thể ẩn dấu hơi thở của mình. Ta tin nàng chính là một loại trong số đó!" Long Tử Bác nói xong, đột nhiên đâm một thương về phía Long Bảo Bảo.