Chương 161: Âm thanh thần bí, tung tích của Hắc Giáp Lân Long "Nguyên Khải? Long Hạo? Các ngươi tại sao lại ở chỗ này?" Phạm Dật sắc mặt đại biến. "Thiên Long tông chúng ta, tại sao có thể có thứ bại hoại như ngươi chứ!" Long Hạo lạnh lùng nói ra. "Ngay cả Nguyên gia gia ta cũng nhìn ngươi không vừa mắt, hôm nay ta phải giáo huấn ngươi một trận mới được!" Nguyên Khải vọt thẳng tới, chưởng về phía Phạm Dật. Long Hạo cho Triệu An Nhi ăn vào một viên đan dược, Triệu An Nhi cảm giác được nguyên lực trong cơ thể mình đã bắt đầu khôi phục, trên mặt nàng tràn đầy vẻ cảm kích: "Long Hạo sư đệ, cám ơn ngươi!" "Chúng ta đều là đệ tử của Thiên Long tông, không cần nói lời cảm tạ, ta lần này đến đây, chỉ là vì viên hồn thạch kia, viên hồn thạch này, ta liền không khách khí nhận lấy rồi!" Long Hạo nói ra. "Viên hồn thạch này mặc dù giá trị bất phàm, nhưng cũng không đủ để biểu thị lòng cảm kích của ta đối với Long Hạo sư đệ." Trên mặt Triệu An Nhi hiện lên một tầng ửng đỏ, nói. "Các ngươi còn ở đó nói nhảm cái gì? Còn không mau qua đây giải quyết tên phế vật này, hắn cũng dám mắng ta, nhìn xem ta có đánh chết hắn hay không!" Nguyên Khải la lớn. Thân pháp của Phạm Dật rõ ràng là tương đối xuất sắc, hắn căn bản không cùng Nguyên Khải chiến đấu, thừa dịp cơ hội né tránh công kích của Nguyên Khải, chợt lách người liền rời khỏi nơi sơn động này, chạy trốn ra ngoài. Thân pháp của Phạm Dật dù sao cũng là thiên cấp hạ phẩm, Nguyên Khải căn bản đuổi không kịp, nhưng vào lúc này một bóng người đột nhiên vọt nhanh tới, phảng phất như một đám mây mù, đã đuổi theo Phạm Dật, loại tốc độ này, so với Phạm Dật còn nhanh hơn mấy lần. "Long Hạo sư đệ, cẩn thận, phía trước rất nguy hiểm!" Triệu An Nhi sắc mặt đỏ lên, nàng có chút sốt ruột nói. "Gia hỏa này cuối cùng đã chạy mất, thật là một tên đáng sợ!" Nguyên Khải nhìn thấy Long Hạo rời đi, mới thở phào nhẹ nhõm. "Nguyên Khải sư huynh, ngươi không phải cùng đi với Long Hạo sư đệ hay sao? Làm sao..." Triệu An Nhi có chút kinh ngạc hỏi. "Ai cùng một bọn với hắn, ta là bị hắn bắt tới, hỗn đản này lại còn dám đánh ta!" Nguyên Khải tức giận nói: "Nhưng mà cái tên Phạm Dật kia đoán chừng chết chắc, nghe nói người đắc tội với Long Hạo, đều đã chết, ba người Phó Viễn, La Vĩnh cùng Cát Thụy, đều đã chết ở trên tay của Long Hạo!" "Cái gì... Ngay cả Nguyên Khải sư huynh ngươi cũng không phải là đối thủ của Long Hạo sư đệ?!” Mặt mũi Triệu An Nhi tràn đầy vẻ kinh ngạc. "Cái này có cái gì kỳ quái đâu, ta nếu là không có nhìn lầm, cái tên này đã tu luyện tới cảnh giới cửu tinh Võ Soái rồi, thật không biết nếu là hắn đánh với Đoạn Bất Phàm một trận, kết quả sẽ là thế nào, nhất định rất có ý tứ! Được rồi, những chuyện này cùng Nguyên mỗ ta không có quan hệ gì? Ta còn không bằng..." Nguyên Khải nói còn chưa dứt lời, hắn đột nhiên nghe được một tiếng thú rống, thời điểm thanh âm này xuất hiện, toàn bộ yêu thú bên trong Thiên Long bí cảnh đều ngã sõng xoài trên mặt đất. Không có một đầu yêu thú nào, có thể đứng thẳng lên, phảng phất như trên người bọn chúng bị đè lên ngọn núi lớn. Trong mắt những con yêu thú này tràn đầy sự sợ hãi, bối rối… Động tác của Long Hạo cùng Phạm Dật đều ngừng lai, Long Hạo cảm giác được miếng ngọc bội ở trên người hắn đang không ngừng run rẩy, chuyện gì xảy ra? Miếng ngọc bội này là Kim lão đưa cho Long Hạo, ngọc bội kia là làm từ vảy rồng của Hắc Giáp Lân Long mà thành, cái vảy rồng này lại lấy được từ trong này, chẳng lẽ... Là Hắc Giáp Lân Long!!! Kim lão đã từng nói, đầu Hắc Giáp Lân Long này là một đầu Cự Long đã sắp hết tuổi thọ, nếu có thể đem thi thể của nó vào bên trong Ngự Long Không Gian, thậm chí có thể làm cho nó một lần nữa trở thành trứng rồng, chuyển thế làm rồng! Cái thanh âm này, khẳng định là tiếng long ngâm, Long Hạo tuyệt đối sẽ không nghe lầm, cái tiếng long ngâm này, so với ba con Cự Long thủ hạ của Long Hạo đều muốn kinh khủng hơn nhiều! Không biết đầu Hắc Giáp Lân Long này, rốt cuộc mạnh đến cỡ nào! Nếu nó không phải là sắp chết, Long Hạo cũng không dám có ý đồ với nó, nhưng bây giờ không giống với lúc trước, Long Hạo có lẽ có thể đi qua thử thời vận, đương nhiên, hiện tại vẫn là đem người trước mắt này giải quyết trước rồi hãy nói sau. "Long Hạo, ngươi đã nghe gì chưa? Phía trước có một đầu yêu thú, ngươi lại đuổi theo ta thì có ý nghĩa gì? Giữa chúng ta cũng không có bất kỳ lý do gì để quyết sinh tử với nhau, không phải sao?" Chỉ nghe được Phạm Dật lúc này lớn tiếng nói. "Ngươi nói không sai!" Long Hạo trả lời một câu, chỉ là sắc mặt của Phạm Dật vừa hoà hoãn lại, thì đã nghe được Long Hạo nói tiếp một câu: "Nhưng ta vẫn còn muốn giết ngươi, bởi vì, hành vi của ngươi để cho ta rất chán ghét!" Long Hạo nói xong, một quyền đập về phía Phạm Dật, Phạm Dật mặc dù cũng là thập tinh võ soái, nhưng nếu cùng so sánh với Long Hạo, chênh lệch thật sự là tương đối lớn, Long Hạo tuỳ tiện liền đem Phạm Dật đánh bại, thân thể Phạm Dật đã có không ít xương cốt bị đánh vỡ. Tiếp tục như vậy nữa, Phạm Dật thật sự phải chết không thể nghi ngờ. Nhưng vào lúc này, phía sau lưng Long Hạo, đột nhiên xuất hiện một bóng người, nhìn thấy bóng người này, Phạm Dật trong lòng mừng rỡ, lần này, xem ra hắn không chết được! Lúc này Phạm Dật đột nhiên tức giận nói: "Long Hạo, ngươi cho rằng ta thật sự sợ ngươi sao? Bởi vì ta đạt được bảo vật, ngươi vậy mà đối với ta động sát tâm, hôm nay ta liền để cho ngươi biết người của Ngân Long phong chúng ta, tuyệt đối không dễ gì bị khuất phục!” Cái gì? Long Hạo nhướng mày. Chỉ thấy Phạm Dật lúc này thật sự hung hãn không sợ chết mà vọt về phía Long Hạo, bàn tay Long Hạo nắm thành quyền, đánh thẳng vào mặt của Phạm Dật. "Dừng tay!" Tại phía sau lưng Long Hạo, một bóng người hướng về phía Long Hạo vọt tới, vung ra một chưởng đập vào lưng Long Hạo. Long Hạo nếu là tiếp tục công kích Phạm Dật, vậy liền nhất định phải tiếp nhận một chưởng của người sau lưng Long Hạo không thể không quay đầu, hương một chưởng này đập tới, bành! Chỉ thấy người sau lưng bị Long Hạo đẩy lui, Long Hạo cũng tương tự bị đánh bay ra ngoài, lúc Long Hạo nhìn rõ được hình dáng của người này, mới phát hiện ra được, sắc mặt của người này tái nhợt như tờ giấy, lại là đại đệ tử của Ngân Long phong, Tào Chính! "Tào Chính sư huynh, hắn..." Long Hạo nói ra. "Tào Chính sư huynh, Long Hạo hắn muốn giết ta, hắn nhìn thấy ta lấy được bảo vật, vậy mà muốn ra tay giết người đoạt bảo, ngươi nhất định không thể buông tha hắn!" Phạm Dật lập tức trốn đến phía sau lưng Tào Chính, vãy đuôi la lớn. "Long Hạo, ngươi vậy mà dám làm ra chuyện tán tận lương tâm như vậy? Chuyện ngươi giết chết ba người Phó Viên, Dương Phỉ đã nói rõ, hiện tại ta phải bắt người về luận tội!" Tào Chính lạnh lùng nói. Trong lòng Phạm Dật vô cùng mừng rỡ, hắn biết rõ, Tào Chính nhất định sẽ không mặc kệ chuyện ngày hôm nay, hôm nay coi như Long Hạo không chết, cũng khẳng định sẽ bị trừng phạt. Trên mặt của Phạm Dật khi nhìn về phía Long Hạo mang theo sự mỉa mai cùng vẻ khinh thường, chớ có trách ta, Long Hạo, muốn trách thì trách chính ngươi! "Nếu đã như vậy, ta cũng không cần giải thích nữa, nhưng hôm nay, Phạm Dật, nhất định phải chết!" Long Hạo nói xong, chỉ thấy thân thể hắn như hóa thành mây mù, đột nhiên biến mất không thấy đâu nữa. Thân pháp này thât khủng khiếp! Tào Chính biến sắc, hắn đột nhiên hướng bên phải của mình đánh ra một quyền, Long Hạo đang xuất hện ở chỗ đó, Tào Chính lạnh lùng nói: "Long Hạo, ngươi không có khả năng vượt qua ta!" "Tào Chính sư huynh, ta cho tới bây giờ không nghĩ tới muốn vượt qua ngươi!" Long Hạo nói xong, nắm đấm trên tay hắn đột nhiên biến thành long trảo. Cái gì? Tào Chính cũng không nghĩ tới, Long Hạo thật dám chính diện giao phong với hắn! Oanh! Tào Chính bị một quyền của Long Hạo đánh bay ra ngoài, lực lượng của một quyền này, thậm chí ngay cả Tào Chính cũng không chịu nổi! Long Hạo đã xuất hiện ở trước mặt Phạm Dật, trong mắt của hắn đều là vẻ lạnh nhạt. "Không, không cần…" Trong mắt Phạm Dật tràn đầy vẻ hoảng sợ.