Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Xuyên Việt Bắt Đầu Từ Nuôi Rồng

Chương 146: Người nào cản trở ngươi, chém, tất cả đã có vi sư ở đây rồi!

Chương 146: Người nào cản trở ngươi, chém, tất cả đã có vi sư ở đây rồi!


"Như vậy, liền xin mời sư huynh xuất thủ, nếu là hôm nay ta có thể đã thắng được sư huynh ngươi một chiêu nửa thức, vậy chuyện
ngày hôm nay, liền giao cho ta xử lý, nếu là hôm nay ta thua, vậy Long Hạo cũng giao cho sư huynh ngươi đến xử trí!" Tề Cảnh sắc mặt
bình tĩnh, cất chén trà vào trong tay áo.
"Tốt!" Quách Hồng sau khi nghe được, hắn lập tức nói.
Hai vị phong chủ giao thủ, là chuyện trước nay chưa từng gặp qua, đệ tử đứng ở chung quanh lập tức tản ra, dù sao cổ nhân chẳng
phải đã có câu nói trâu bò húc nhau ruồi muỗi chết, chẳng có tên đệ tử nào dại dột mà chịu đòn oan uổng cả!
"Sư huynh, ngươi xuất thủ trước đi!" Tề Cảnh một ty chắp ở sau lưng, một tay đưa về trước làm động tác xin mời.
"Tốt!"
Quách Hồng nói, chỉ thấy võ hồn Trọng Man Xuyên Sơn Giáp đã xuất hiện ở sau lưng hắn.
Quách Hồng vỗ ra một chưởng, chỉ thấy một đạo chưởng ảnh đột nhiên cuồng dũng lao ra, vậy mà mang theo một cỗ kình phong
cường đại, người ở chỗ này có thể cảm giác được, cuồng phong của một chưởng này, đã có thể đem bọn hắn đẩy lui, nếu là bọn hắn
đối mặt với một chưởng này, đoán chừng sẽ bị một chưởng vỗ chết!
Long Hạo trong lòng run lên, đây chính là thực lực võ hoàng? Xem ra uy lực của một chưởng này cũng tương đối bất phàm, chí ít cũng
có uy lực võ kỹ thiên cấp thượng phẩm, mà loại võ kỹ này từ trên tay Quách Hồng thi triển ra, uy lực so với Long Hạo thi triển ra phải
mạnh hơn gấp mấy lần.
Tề Cảnh nhẹ nhàng phất ống tay áo một cái, chỉ thấy chưởng ảnh trước mặt đã vô thanh vô tức biến mất, phảng phất như vừa rồi chưa
hề có chuyện gì xảy ra.
Sự biến hóa này, khiến lòng người kịch chấn, vừa rồi Tề Cảnh chỉ là nhẹ nhàng phất ống tay áo một cái như là thiên nữ tán hoa, cũng
đã có thể hoá giải mất công kích của Quách Hồng? Cái này sao có thể?
"Không có khả năng!" Thân ảnh của Quách Hồng nhoáng một cái, đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Tề Cảnh, một chưởng oanh ra ngoài.
Tề Cảnh sắc mặt bình tĩnh, hắn cũng đáp lại một chưởng, chỉ thấy thân thể Tề Cảnh chỉ hơi lắc lư nhẹ một cái, mà cả người Quách
Hồng đã lui lại phía sau mấy bước.
"Ngươi... Là ta thua!" Con mắt của Quách Hồng không khỏi trừng lớn, hoàn toàn không thể tin được, thực lực của Tề Cảnh so với hắn
mạnh hơn rất nhiều, hai người mặc dù chỉ là thăm dò, nhưng nguyên lực của Tề Cảnh lại hùng hầu như thế, đã vượt qua hắn rất xa,
hơn hai mươi năm nay, thực lực của Tề Cảnh không chỉ không có lui bước, ngược lại tiến bộ to lớn như thế!
Quách Hồng không muốn lưu lại nữa, hắn quay người rời đi, liền biến mất ở trước mặt mọi người.
"Nếu đã như thế, hôm nay Thẩm Trạch liền cùng Long Hạo công bằng đánh với nhau một trận đi, Long Hạo, quyền cước không có mắt,
ngươi nhất định phải cẩn thận, cảnh giới của Thẩm Trạch so với ngươi cao hơn nhiều lắm, cũng không nên bị Thẩm Trạch giết chết,
bằng không, liền xem như vi sư, cũng không thể nào cứu ngươi được!" Tề Cảnh vừa nói với Long Hạo, vừa uống vào một ngụm nước
trà táo đỏ.
Quyền cước không có mắt, ngươi nhất định phải cẩn thận, cảnh giới của Thẩm Trạch so với ngươi cao hơn nhiều lắm, cũng không nên
bị Thẩm Trạch giết chết?
Thẩm Trạch nghe xong, kém chút tức giận đến chửi mẹ nó, nói đùa cái gì! Cảnh giới của hắn đích thật là so với Long Hạo cao hơn,
nhưng là thực lực của Long Hạo mạnh mẽ hơn hắn nhiều lắm, coi như hắn toàn lực xuất thủ, cũng thắng không được Long Hạo, lại làm
sao có thể giết được Long Hạo?
Quách Hồng động động bờ môi, cũng không nói gì thêm, có chơi có chịu, muốn trách thì chỉ trách Thẩm Trạch, ai bảo hắn làm việc
không sạch sẽ!
"Tề Cảnh sư thúc, cái này tựa hồ cùng quy tắc làm người của sư thúc có vẻ không thích hợp lắm!" Phỉ nhi đột nhiên nhíu mày nói ra:
"Sư thúc không phải một mực luôn nói, trăm nhẫn mới có thể thành đại khí? Vì sao hôm nay cũng không theo cái chuẩn quy tắc này làm
việc?”
"Hóa ra là Băng Long phong Dương Phỉ, trăm nhẫn mới có thể thành đại khí hoàn toàn chính xác là không sai, nhưng đăng sau còn có
một câu, ngươi chỉ sợ chưa từng nghe qua, đó chính là không thể nhịn được nữa, vậy liền không cần lại nhẫn!" Tề Cảnh uống hớp trà,
từ tốn nói.
Dương Phỉ nghe được, sắc mặt của nàng không khỏi biến đổi.
"Sư phụ, ta hiểu rồi!" Long Hạo hướng Thẩm Trạch đi qua, hắn nói ra: "Thẩm Trạch sư huynh, xin chỉ giáo!
"Không, ta không muốn cùng ngươi chiến đấu, Cổ Hiên sư huynh, cứu ta, sư phụ cứu ta!" Thẩm Trạch lập tức la lớn.
Cổ Hiên biến sắc, hắn muốn đi tới, chỉ nghe được thanh âm của Tề Cảnh lại truyền tới: "Người nào cản trở ngươi, chém, hết thảy đã có
vi sư ở đây!”
Các đệ tử của Viêm Long phong dùng ánh mắt kinh ngạc hướng Tề Cảnh nhìn lại, bọn hắn đợi lâu thật sự là rất lâu rồi, có một ít đệ tử
thậm chí chảy xuongs hai dòng lệ rơi, hôm nay, sư phụ rốt cục đứng ra, đây mới là sư phụ bọn hắn muốn, sư phú bá đạo, bao che
khuyết điểm, mà không phải là người sư phụ suốt ngày chỉ có biết ẩn nhẫn!
Hôm nay sư phụ rất bá đạo!
Nhưng, ta thích!
Long Hạo trong lòng mừng rỡ, hắn vốn chính là loại người vô pháp vô thiên như thế này, hiện tại có Tề Cảnh ở sau lưng chống đỡ, hắn
còn sợ gì nữa? Long Hạo lập tức nói: "Đệ tử tuân mệnh!"
Trước đó Cổ Hiên đến Viêm Long phong bắt buộc Long Hạo chịu một trăm tông roi, Long Hạo tự nhiên nhớ kỹ, nếu là hắn hôm nay
dám tiếp tục ra tay, Long Hạo cũng sẽ không khách khí, lấy thực lực hiện tại của Long Hạo, tăng thêm hồn hóa, còn có long kỹ trên
người hắn, Long Hạo có lòng tin có thể đập chết Cổ Hiên.
Long Hạo trực tiếp xông lên, đối với Thẩm Trạch một trận cuồng ngược hung ác, Thẩm Trạch hoàn toàn không phải là đối thủ của Long
Hạo, công kích của hắn không đả thương được Long Hạo, mà nắm đấm của Long Hạo, lại có thể tuỳ tiện đem xương cốt của hắn đánh
gãy.
"Tạch tạch tạch..."
Nắm đấm của Long Hạo nện lên trên người Thẩm Trạch như mưa sa bạo vũ, đánh đến đâu xương cốt Thẩm Trạch bị gãy nát đến đó,
hắn giãy dụa cùng phản kháng nhưng không có một chút tác dụng nào.
Người chung quanh nhìn thấy tình cảnh trước mắt tâm tình không khỏi kinh hoảng, Long Hạo cũng thật sự là quá độc ác.
Bàn tay của Long Hạo đã giữ lấy cái cổ bé nhỏ đáng thương của Thẩm Trạch, nâng hắn lên.
"Ta là đệ tử của Địa Long phong, ngươi... Ngươi không thể giết ta, ngươi không thể.." Thẩm Trạch bắt được cánh tay Long Hạo, muốn
giãy dụa, nhưng tay của Long Hạo chẳng khác nào sắt thép, hắn căn bản là không thể nào rung chuyển được một chút tí tị ti nào.
"Long Hạo, ngươi còn không ngừng tay?" Dương Phỉ nhíu mày nói ra: "Ngươi chẳng lẽ thật muốn giết người ở chỗ này? Coi như thiên
phú của ngươi xuất sắc đi nữa, một năm sau ngươi cũng đã trở thành người chết, ngươi còn dám ở chỗ này đả thương ngươi khác?”
Long Hạo hướng Phỉ nhi nhìn lại, hắn nhướng mày.
"Ngươi nhìn ta làm gì? Ngươi chẳng lẽ cho là mình có thể thắng được Đoạn Bất Phàm sư huynh hay sao? Ngươi còn không bằng tại
Viêm Long phong an an ổn ổn vượt qua thời gian một năm này, buông Thẩm Trạch xuống đi!" Dương Phỉ khinh thường nói ra.
"Ngươi nói nhảm nhiều quá! Thẩm Trạch hôm nay đả thương tiểu sư tỷ của ta, ta liền muốn giết hắn, ngươi muốn tới cứu hắn? Vậy liền
tới thử xem!" Long Hạo vừa nâng Thẩm Trạch, vừa ngoắc ngoắc ngón tay nhìn chằm chằm về phía Dương Phỉ, bên trong đôi mắt ấy
băng lãnh đến cực điểm.
Dương Phỉ nhìn thấy ánh mắt đỏ ngầu như con thú hoang hung dữ của Long Hạo, trong lòng liền cảm thấy sợ hãi, không dám nói thêm
câu nào nữa.
Thật là đáng sợ!
Dương Phỉ không tự chủ được lui về sau một bước, nhưng trong lòng của nàng thì vô cùng tức giận.
Dương Phỉ dù sao cũng là đệ tử nổi danh của Băng Long phong, thực lực cùng thiên phú của nàng đều không yếu, mà lại đẹp lồng lộn
như thế, người theo đuổi nàng không biết bao nhiêu mà kể, chỉ cần Dương Phỉ nói một câu, không biết bao nhiêu nam đệ tử sẽ quỳ
liếm dưới chân nàng, liền xem như Đoạn Bất Phàm, cũng không đối với nàng nói những câu lạnh nhạt, làm tổn thương trái tim mùa thu
yếu đuối của nàng như vậy.
Dương Phỉ khi nào nhận qua đối đãi như vậy, trong nội tâm nàng tràn đầy oán hận, lại là ủy khuất, nói: "Ngươi... Ngươi dám đối với ta
như vậy? Ngươi có biết ta là ai không, ta là..."
"Cút!" Long Hạo đằng đằng sát khí nói ra.
Câu nói này vừa ra, người chung quanh cảm giác được bầu không khí trì trệ, Long Hạo, tựa hồ thật sẽ giết người!
Mặc dù tướng mạo của Dương Phỉ so với những nữ tử khác tương đối xuất sắc, nhưng lời nói của nàng tùy hứng, lại đứng về phía của
Đoạn Bất Phàm, Long Hạo căn bản không cần lưu cho nàng một chút mặt mũi nào.
"Ngươi nhớ kỹ cho ta!" Dương Phỉ cắn môi, quay người lại liền trốn.
Mà Thẩm Trạch tự nhiên cũng không có cơ hội sống sót, Long Hạo đem Thẩm Trạch vứt xuống trước mặt Cổ Hiên, hắn lạnh lùng nói
ra: "Nếu ngươi còn là đàn ông, thì cứ tự mình đến tìm ta báo thù, đừng núp dưới váy của kẻ khác mà chơi trò mượn đao giết người nữa!”

“Hạo ca, Hạo ca! Người chính là anh hùng của chúng ta! Hạo ca, Hạo ca! Người chính là giấc mơ đêm qua! À á…”
Long Hạo: “Hát nhỏ quá! Các ngươi cố gắng hét to lên nữa coi nào! Một hai ba, Hạo ca Hạo ca…”
Tác giả: “Cắt! Các ngươi tính làm loạn gì ở đây hả? Muốn ta tăng lương, đuổi việc hết hay không hả?”
Long Hạo: “Lão bản, chúng ta chỉ vui đùa một chút thôi mà!”
Tác giả: “Không hát hò gì ở đây hết! Hạo ca, đi xuống bếp nấu cho ta ấm trà, còn các ngươi, có các ngươi nữa, mau đi giặt đồ, rửa
chén, nấu cơm đi! Ài, các ngươi có biết là hôm qua ta vất vả như thế nào hay không? Ta thật khổ tâm mà a, hôm qua ta bị người yêu
chia tay rồi a! Các ngươi, cũng chỉ tại các ngươi thôi a! Ài, mà thôi, ta còn đang thiếu nợ bà chủ trọ, ài, còn tiền điện, tiền nước, chà chà
sách, không ngờ sổ nợ lại nhiều như vậy… Không được, tiếp tục phấn đấu thôi! Các vị huynh đệm, cố gắng lên nào! Diễn, mọi người
diễn tiếp nào! Hạo ca Hạo ca, ngươi chính là anh hùng của chúng ta! Hạo ca Hạo ca, ngươi chính là giấc mơ đêm qua! À á…”
Long Hạo: “…”
Tất cả mọi người: “…”




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch