Chương 10: Tô Trần là cao thủ tuyệt thế ư? Khán giả kinh ngạc
Thời gian qua mau.
Năm ngày lặng lẽ trôi qua.
Thoáng chốc lại đến giờ Tô Trần giảng sách.
Những người đến nghe đã sớm chờ ở Đồng Phúc Khách Sạn, lòng đầy mong mỏi.
Số người đến lần này còn nhiều gấp mấy lần so với lần trước.
Trong quán chen chúc xấp xỉ ngàn người, còn có đại lượng giang hồ hào khách đứng ở ngoài cửa sổ, hé cửa sổ chắp vá nhìn vào trong.
"Ôi thần linh ơi! Tô Trần này mà nói thêm mấy trận nữa, cái khách sạn này của ta e là sẽ bị bọn họ phá nát mất."
"Nói bậy! Ngươi đã làm xong đồ ăn chưa mà đã chạy ra đây?"
"Lão Bạch, còn lo lắng làm quá mức ư? Mau đi dâng trà cho người bên ngoài đi."
"Tô Trần này chính là do ta tốn nhiều tiền mới mời được tới đó."
"Nghĩ không uống trà mà được nghe không công ư? Đừng hòng!"
. . .
Chưởng quỹ Đồng Tương Ngọc cầm chổi lông gà, như một vị đại tướng chỉ huy toàn trường.
Doanh thu của Đồng Phúc Khách Sạn có lẽ chỉ trông chờ vào ngày Tô Trần giảng sách này.
Sau một trận chỉ huy, Đồng Tương Ngọc lại nhìn về phía khách phòng phía ngoài cùng lầu hai, cao giọng hô:
"Tô Trần, nên xuống đây giảng sách rồi!"
Dứt lời, một thân ảnh phong thần như ngọc xuất hiện ở lầu hai.
Chính là Tô Trần.
Hắn không giống như ngày thường đi xuống lầu.
Mà là phi thân nhảy, nhẹ nhàng rơi xuống đài cao.
Toàn trường mọi người đều sững sờ.
"Trời ạ! Tô tiên sinh vậy mà lại biết võ công ư?"
"Cái này nào chỉ là biết võ công, xem cái vẻ cử trọng nhược khinh này, tuyệt đối là một cao thủ."
"Tô tiên sinh thật quá đỗi hoàn mỹ! Không chỉ anh tuấn tiêu sái, văn tài lỗi lạc, lại còn là cao thủ võ công ư?"
"Ta lần này thực sự bái phục rồi! So với Tô tiên sinh thì tất cả nam tử trong thiên hạ đều phải tự ti mặc cảm."
"Thảo nào Tô tiên sinh miêu tả cao thủ võ đạo sống động và hình tượng đến vậy, hóa ra chính hắn là một cao thủ võ đạo!"
"Các ngươi nói xem, liệu có khả năng câu chuyện « Tuyết Trung » chính là do Tô tiên sinh tự mình trải qua không?"
"Vừa nói như vậy, Tô tiên sinh chính là hình dáng Từ Phụng Niên trong lòng ta đó."
"Xem sau này ai còn dám nghi vấn Tô tiên sinh nữa, người ta là cao thủ chân chính!"
. . .
Sau một thoáng im lặng ngắn ngủi, tất cả khán giả đều sôi trào.
Không ai ngờ rằng, Tô Trần, vốn mang dáng vẻ thư sinh, lại là một cao thủ võ đạo ẩn mình.
Nhất là những nữ khán giả kia, càng thêm sùng bái Tô Trần, ánh mắt đều lấp lánh như sao.
"Quách muội muội, món khinh công này của Tô tiên sinh đạt đến trình độ nào vậy?"
Lữ Tú Tài tò mò hỏi Quách Phù Dung bên cạnh.
Quách Phù Dung nói: "Chắc chắn là rất cao rồi, dù sao ta cũng không làm được."
"Lão Bạch, ngươi nói xem?"
Lữ Tú Tài lại hỏi Bạch Triển Đường.
Năm đó Đạo Thánh tiếng tăm lừng lẫy, khinh công của hắn nhất định không thể tầm thường so sánh.
Bạch Triển Đường nói: "Nhìn một cái các ngươi liền đều là người thường, đây không phải khinh công, bất quá chỉ là thuật ‘lấy khí ngự thân’ đơn giản thôi."
Mạc Tiểu Bối nói: "Đơn giản như vậy, Quách tỷ tỷ sao lại không biết?"
"Đó là vì nàng tu vi phế vật."
"Muốn ‘lấy khí ngự thân’, ít nhất phải đạt đến Tiên Thiên Cảnh, khi đó mới có thể phóng nội khí ra ngoài."
Lão Bạch thản nhiên nói.
Quách Phù Dung nói: "Ngươi đừng nói Tiên Thiên Cảnh quá đơn giản! Cảnh giới ấy đặt trên giang hồ cũng đã là một cao thủ rồi."
"Với tuổi của Tô tiên sinh, có thể tu đến Tiên Thiên Cảnh, có thể tính là thiên phú kinh người."
"Sau này trở thành Đại Tông Sư cũng là điều rất có khả năng."
Bạch Triển Đường gật đầu nói.
"Đại Tông Sư ư? Chẳng phải đó là cùng cảnh giới với phụ thân ta sao?"
Quách Phù Dung kinh hô thành tiếng.
Mạc Tiểu Bối và Lữ Tú Tài cũng đều lộ vẻ giật mình.
Phụ thân của Quách Phù Dung, chính là Tổng Bộ Đầu Lục Phiến Môn tại kinh thành, Quách Cự Hiệp danh tiếng lừng lẫy thiên hạ.
Nghĩ đến Tô Trần sau này có thể trở thành một nhân vật như Quách Cự Hiệp, ánh mắt Mạc Tiểu Bối và Lữ Tú Tài nhìn Tô Trần càng thêm sùng bái.
. . .
Dưới hiên phía đông nam.
Một nam tử toàn thân bao phủ trong áo tơi khẽ nhíu mày.
Hắn chính là Khâu Độc, phụng mệnh Lâm Tiên Nhi đến ám sát Từ Phụng Niên.
Đối với Lâm Tiên Nhi, hắn có một tình yêu bệnh hoạn.
Không cho phép bất luận kẻ nào phỉ báng nàng dù chỉ một chút.
Chỉ là Lâm Tiên Nhi đã có lệnh từ trước, trước tiên phải chờ họa quyển đưa tới.
Sau khi đã chứng minh vẻ đẹp của nàng, mới có thể ra tay kích sát Tô Trần.
Bởi vậy Khâu Độc chỉ có thể tạm thời kiềm chế sát ý trong lòng.
"Không ngờ Tô Trần này dĩ nhiên là Tiên Thiên Cao Thủ."
"Tiên Nhi quả nhiên bày mưu tính kế, trí mưu phi phàm."
"Việc này nếu đổi người khác tới, e rằng thật sự chưa chắc đã giết được Tô Trần."