Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Võ Đức Dồi Dào

Chương 20: Gặp nhau (2)

Chương 20: Gặp nhau (2)
"

"Ta thật ra rất khó hiểu, giết một học sinh nghèo như ta thì có lợi ích gì?" Võ Tiểu Đức nói.

"Đánh tan phòng tuyến tâm lý của Hạ Huệ Lan, buộc nàng tuân theo." Triệu Quân Vũ thản nhiên nói.

"Chỉ vì chút kỹ thuật trong tay Lan tỷ sao?" Võ Tiểu Đức khó có thể tin.

"Điều này rất bình thường."

"Bình thường?"

"Có những kẻ không phải bằng nhân nghĩa đạo đức mà lên đến địa vị cao. Bọn hắn thích giải quyết mọi chuyện một cách gọn gàng, đó là phong cách làm việc của bọn hắn." Triệu Quân Vũ nói.

—— Chết hết, liền sạch sẽ.

Võ Tiểu Đức thở dài, cảm thấy có chút ấm ức.

"Ngươi biết nàng ở nơi nào không?" Hắn hỏi.

"Vì ngươi đã bị liên lụy, điều này chứng tỏ nàng vẫn chưa bị tìm thấy." Triệu Quân Vũ nói.

"Cũng phải." Võ Tiểu Đức nói.

Triệu Quân Vũ thăm dò nói: "Ngươi thích nàng?"

"Chỉ là lớn lên cùng nhau mà thôi." Võ Tiểu Đức nói.

"Chỉ sợ không đơn giản như vậy."

"Có những năm ta không có cơm ăn, nàng cho ta cơm ăn."

Triệu Quân Vũ suy nghĩ, rót đầy rượu cho Võ Tiểu Đức, nhẹ nhàng nói: "Huynh đệ có ơn tất báo, gặp chuyện lại dám đứng lên, thật tốt, thật tốt."

Hai người uống một chén.

Lúc này, các món nướng lần lượt được mang lên, hai người vừa ăn vừa trò chuyện.

"Ngươi không thường ăn đồ nướng?" Võ Tiểu Đức nhìn dáng vẻ hắn, hỏi.

"Đúng vậy, gia đình ta luôn có yêu cầu khá nghiêm ngặt. Loại đồ ăn không lành mạnh này, thật ra rất ít khi ăn." Triệu Quân Vũ nói.

"Vậy ngươi thường ăn gì?" Võ Tiểu Đức hỏi.

"Những thứ bổ dưỡng cơ thể, bởi vì ta thiên phú khí huyết vốn đã yếu ớt, không thể tập võ, dễ dàng mỏi mệt, cần thứ gì đó để duy trì tinh lực."

Võ Tiểu Đức suy nghĩ một lát, nói ra: "Không bằng ngươi đến cùng ta luyện Thiết Tuyến Quyền."

Quyền pháp này do tổ tiên hắn truyền lại, lúc lâm chung lại dặn dò mình quan tâm hắn, đã như vậy, giúp hắn một tay cũng chẳng đáng là gì.

Triệu Quân Vũ nghe, trên mặt tươi cười.

Hắn đứng dậy, bên cạnh quán nướng triển khai tư thế, như nước chảy mây trôi đánh một bộ quyền.

"Nguyên lai ngươi biết trọn bộ Thiết Tuyến Quyền." Võ Tiểu Đức gật đầu nói.

"Quyền pháp dễ học, nhưng dù luyện đến thuần thục cũng chỉ là hình thức. Nếu muốn thật sự nhập môn, nhất định phải cảm nhận được Tiên Thiên chi lực và dẫn nó dùng cho mình —— thứ công phu kia của ngươi trên thao trường, trăm ngàn vạn người đều không làm được." Triệu Quân Vũ nói.

Võ Tiểu Đức nghe hiểu.

Tiên Thiên chi lực ——

Hẳn là hồn lực vậy.

Có hồn lực, uy lực quyền pháp lập tức tăng gấp mấy chục lần.

Khoảnh khắc mình có được hồn lực, thể chất liền tăng lên gấp ba, sau đó lấy hồn lực thi triển Thiết Tuyến Quyền, khí huyết toàn thân lập tức vận chuyển theo chu thiên, gân cốt cùng vang, lực lượng của cơ thể lại lần nữa tăng lên đến gấp năm lần!

Hồn lực là căn cơ của hết thảy mọi lực lượng!

Đột nhiên.

Điện thoại của hai người đều rung lên.

Một tin nhắn tức thì hiện lên: "Chú ý, toàn thành truy nã tên phóng hỏa, nghi phạm giết người Võ Tiểu Đức, thông tin chi tiết như sau. . ."

Triệu Quân Vũ nhìn lướt qua, thản nhiên nói: "Huynh đệ, ta nguyên bản có thể ra mặt giúp ngươi dàn xếp chuyện này, nhưng gần đây tình thế không ổn, ngay cả ta cũng đang gặp nguy hiểm, ngươi có thể hiểu được không?"

"Ta hiểu." Võ Tiểu Đức nói.

Triệu Quân Vũ đặt một tấm thẻ màu tím cùng một tấm mặt nạ hề lên bàn.

"Chợ đen tại quán rượu Duy Tôn trên phố Trường Hồng. Tháng này, quán rượu lấy vũ hội hóa trang làm chủ đề, nhằm tạo điều kiện cho mọi loại người —— ngươi từ cửa sau quán rượu đi vào, bằng tấm thẻ này liền có thể mua sắm những vật phẩm của thế giới ngầm."

"Đến đó đổi một thân phận, chờ khi chuyện Hạ Huệ Lan lắng xuống, đầu ngọn gió sẽ qua, ngươi cũng sẽ an toàn."

Võ Tiểu Đức nhìn Triệu Quân Vũ một chút, ngạc nhiên hỏi: "Người như ngươi, vì sao phải làm ra chuyện cầu hôn giữa nơi đông người?"

Triệu Quân Vũ quay mặt đi, nói ra: "Thật đáng xấu hổ, thật đáng xấu hổ, chẳng cần phải nhắc tới cũng được."

Võ Tiểu Đức cất tấm thẻ đi, lại nhìn một chút tấm mặt nạ hề kia.

"Dường như những kẻ mang mặt nạ thường là nhân vật ghê gớm, liệu có quá dễ bị chú ý ư?" Hắn tự nhủ.

"Không đến mức, đây là vũ hội hóa trang mà, ngươi hiểu rõ mà, càng khoa trương càng tốt." Triệu Quân Vũ nói.

Võ Tiểu Đức liền đeo tấm mặt nạ hề kia lên, bỗng nhiên nói ra: "Triệu Quân Vũ, thật ra ngươi không cần làm những việc này vì ta."

"Kết giao bằng hữu thôi —— về sau có rảnh uống rượu giải khuây nhé?" Triệu Quân Vũ cười nói.

"Ta họ Võ, bằng hữu đều gọi ta Tiểu Võ, ngươi cũng có thể gọi như vậy." Võ Tiểu Đức đứng lên nói.

Triệu Quân Vũ cũng đứng dậy, nâng chén nói: "Vừa đi vừa về ước chừng một giờ, ta chính tại đây chờ ngươi."

"Không cần chờ, ta có việc phải làm." Võ Tiểu Đức nói.

"Tốt, ta để người ta đưa ngươi đi." Triệu Quân Vũ nói.

Người áo đen đứng cạnh đã khởi động xe.

Triệu Quân Vũ đứng trong quán ăn đưa mắt nhìn theo.

Chiếc xe nhanh chóng rời đi.

Vài khắc sau, Triệu Quân Vũ mới ngồi xuống, một lần nữa rót đầy bia, bưng chiếc ly nhựa dùng một lần giơ về phía vầng trăng sáng trên bầu trời, mở miệng nói:

"Người tập võ, khí huyết dồi dào đến vậy, thật hiếm có, thật hiếm có; đáng tiếc thay, đáng tiếc thay."

"Thiếu gia, ngươi đang nói gì? Ta làm sao nghe không hiểu?" Chủ quán đồ nướng đứng cạnh hỏi.

"Hắn sẽ không trở về." Triệu Quân Vũ nói.

"Thiếu gia cố ý ở đây chờ hắn, hắn vậy mà không trở lại?"

"Đừng giận, hắn là muốn đi cứu bằng hữu —— ta hoàn toàn không biết hắn có cơ hội nào làm được điều đó."

"Vậy thật đúng là đáng tiếc... Hiện tại chúng ta dọn hàng về nhà chứ?"

"Vẫn là chờ một giờ đi, đã nói, thì phải làm."

Triệu Quân Vũ giơ ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch