Phương Nghị lại trầm mặc trong chốc lát: "Em biết bò không biết nói mà?"
Dư Điềm Điềm nghe ra được lời nói chế nhạo của anh, khuôn mặt nhỏ lại hừ một tiếng. [Anh không cần xen vào, em đều có biện pháp!]
Phương Nghị lấy tay che miệng che giấu ý cười, sủng nịnh nói: "Được rồi, anh giúp em cắt."
Dư Điềm Điềm kỳ quái nhìn anh một cái, bây giờ ngữ khí nói chuyện của Phương Nghị rất kỳ quái, dịu dàng như nước vậy...
Dọc theo đường đi, động tác của Phương Nghị nhanh nhẹn, giúp cô cắt được một sọt cỏ, cỏ xanh mơn mởn, trên những ngọn cỏ còn có giọt sương, Dư Điềm Điềm nhìn anh cười cười, bước chân nhẹ nhàng chạy tới chuồng bò.
Chuồng bò trong đội tổng cộng có năm con, hai con bò đực lông vàng, ba con bò sữa, bò sữa là đầu năm nay mới được phân xuống thôn Tỳ Ba, bụng vừa mới có mang, sợ là đến cuối năm mới có thể sinh bò con.
Phương Nghị giúp đỡ Dư Điềm Điềm đem cỏ xanh bỏ vào trong máng thức ăn, Dư Điềm Điềm có chút chột dạ, chọc chọc anh, lại chỉ bên ngoài, ý tứ bảo anh đi hít thở đi. Phương Nghị nhìn bên ngoài sau đó vẫn ngoan ngoãn đi ra ngoài.
Dư Điềm Điềm nhẹ nhàng thở ra, lập tức bắt đầu xoa tay hầm hè, lần trước trên đường cô và bò từng nói chuyện, lần này...hằn là cũng có thể.
...
Một phen giao lưu, Dư Điềm Điềm phát hiện. Mấy con bò khác đều khá tốt, chỉ có con bò sữa nhỏ nhất kia tính tình có hơi lớn. Đối với cô lạnh nhạt, Dư Điềm Điềm có chút bị nhục.
Cô ngó trái ngó phải, rốt cuộc hiểu được vấn đề.
[Nếu em nghe lời, chị bảo đảm sẽ tu sửa chuồng phía sau em thành mới, như thế nào?]
Lúc này, nàng bò sữa kiêu ngạo rốt cuộc lộc cộc chạy tới, giương mặt lên: [Cô nói thật?]
[Tất nhiên, em xem buổi sáng chị đều mang cỏ tới, cỏ tươi như thế này mỗi ngày đều có.]
[Được được được, cô nói làm thế nào thì làm thế nào.]
Thành công!
Dư Điềm Điềm cười tủm tỉm đi ra chuồng bò, chọc chọc Phương Nghị, ý bảo đi thôi. Phương Nghị nhìn thấy cô vui vẻ, càng giống như hòa thượng sờ không thấy tóc, ánh mắt nhìn chuồng bò, anh đều hoài nghi có phải bên trong có giấu người hay không.
Dư Điềm Điềm chỉ cười, chính là thần thần bí bí không chịu nói, Phương Nghị từ bỏ, đành phải đưa người tới ruộng lúa.
"Giữa trưa anh tới giúp em làm việc, về sau đều đúng giờ này."
Dư Điềm Điềm nhíu cái mũi, lắc đầu.
[Thôi bỏ đi, Ngô Nguyệt và Dương Đan hai người đều ở đây, nếu nhìn thấy sẽ buôn dưa lê.]
Phương Nghị vươn tay sờ đầu cô, "Không sao, chờ lúc họ ăn cơm, nghe lời."
Trong lòng Dư Điềm Điềm ngọt như mật, cô ngoan ngoãn gật đầu, sau đó lấy trên người hai cai bánh bao đưa cho Phương Nghị, không cho anh cự tuyệt.
Tới giữa trưa, Ngô Nguyệt lại cười tủm tỉm kéo Dương Đan đi ăn cơm, không gọi cô: "Điềm Điềm, chúng tôi đi nha."
Dương Đan còn có chút kỳ quái: "Điềm Điềm không đi sao?"
Ngô Nguyệt lập tức nhìn cô ấy chớp chớp mắt, lôi kéo người đi.
Này thật là....Dư Điềm Điềm mặt có hơi nóng, tuy nhiên cũng thật tốt.
Hai người vừa đi thì bóng dáng của Phương Nghị liền xuất hiện, giống như anh ở gần đây đợi một sẵn.
Anh tiến lên liền cầm cái cuốc, không nói hai lời giúp Dư Điềm Điềm làm việc, lần này còn thuận tiện làm giúp công việc của hai người kia.
Dư Điềm Điềm nhìn thấy anh ăn hết màn thầu, lúc này mới yên tâm ngồi xuống bên dưới bóng cây, đứng phía xa xa nhìn anh làm việc, cái miệng nhỏ cắn màn thầu.
Không tới một giờ, Phương Nghị liền làm hết công việc của ba cô gái, Dư Điềm Điềm vội vàng chạy tới, đưa ấm nước cho anh, còn dùng lá chuối tây quạt cho anh.
Trong mắt Phương Nghị hiện lên nụ cười, nhận lấy ấm nước, ngẩn người.
Đây là ấm nước của cô...Vậy bọn họ...
Ký ức tối hôm qua lại lần nữa hiện lên ở trong đầu anh, Dư Điềm Điềm kỳ quái nhìn qua, Phương Nghị đột nhiên cầm ấm nước uống, kết quả bị sặc vài cái.
"Ngọt?"
Dư Điềm Điềm gật đầu.
"Cây kim ngân."
Dư Điềm Điềm cười.
Đây là nước cây kim ngân cô nấu tối hôm qua, lúc trước Phương Nghị bị nóng trong người, Dư Điềm Điềm liền tìm một ít, bỏ thêm ít đường nâu nấu lửa nhỏ, ngọt ngào còn hạ nhiệt.
"Uống rất ngon." Phương Nghị có chút chột dạ, uống mấy miếng liền uống xong, rồi lại có chút quẫn bách, đem ấm nước đưa cho cô, "Xin lỗi, uống hết rồi."
Dư Điềm Điềm cười nhận lấy, tên ngốc này.
Làm việc xong, Phương Nghị lại nghỉ ngơi một chút, hai người ngồi ở dưới bóng cây, Dư Điềm Điềm đem cao mát lạnh lấy ra xoa lên mắt cá chân.
Mấy ngày nay bắt đầu có muỗi, thực chán ghét.
Phương Nghị nhìn thấy cô dùng cao mà anh đưa cho cô, trong lòng vô cùng thỏa mãn: "Anh sẽ kiếm tiền, mua cho em thứ tốt hơn."
Dư Điềm Điềm đang thoa cao trên mắt cá chân, liền nghe thấy câu "thổ lộ âu yếm."
Cô ngẩng đầu, ánh mắt Phương Nghị cũng sáng quắt nhìn cô.
"Công việc về sau anh sẽ giúp em làm, đồ vật anh giúp em bán, em muốn gì anh đều sẽ nổ lực kiếm tiền mua về cho em, anh… anh sẽ nuôi em."