Phương Nghị cúi đầu nhìn nhìn quần áo trên người mình, cũng may, là quần áo mới của người yêu đưa. Nhưng anh vẫn có chút do dự.
Dư Điềm Điềm nói: “Ai nha, vất vả lắm mới tới một lần, lưu làm kỷ niệm thôi.”
Phương Nghị đành phải theo cô, hai người cùng đi vào. Ông chủ tiệm chụp ảnh chuẩn bị tan làm về nhà ăn cơm, thấy có khách hàng đến, vốn không muốn nhận, Dư Điềm Điềm cười híp mắt nói: “Ông chủ giúp chúng tôi chụp một tấm đi! Không dễ dàng gì mới đến một chuyến.”
Ông chủ kia ngẩng đầu nhìn lên, yo, cô gái có hình tượng như thế này nhất định phải chụp rồi, lại nhìn chàng trai, trai tài gái sắc nha.
Ông chủ cười híp mắt nói: “Được thôi, hai ngươi lại đây ngồi đi.”
Lúc này tiệm chụp ảnh vẫn là tiệm chụp ảnh kiểu cũ, Dư Điềm Điềm và Phương Nghị ngồi trên băng ghế phía trước tấm màn. Trước đó, Phương Nghị chưa từng chụp qua, vô cùng ngại ngùng, Dư Điềm Điềm cười khanh khách không ngừng: “Anh tự nhiên một chút.”
Vai hai người dựa vào nhau, Phương Nghị vẫn cứng ngắc như đá vậy, ông chủ kia cũng cười: “Cậu em, đừng có cứng ngắc như vậy, nhìn xem cô gái bên cạnh cậu kìa, tự nhiên biết bao!” Xác thực là Dư Điềm Điềm cười rất tự nhiên, cô thừa dịp Phương Nghị không chú ý, lại xê dịch người về phía anh, hai người chụp một tấm rất quy củ.
Phương Nghị vừa muốn đứng dậy, Dư Điềm Điềm lập tức kéo anh xuống, hào phóng khoát lên tay anh, nở ra một nụ cười vô cùng ngọt ngào với anh, mà một màn này vừa hay bị ông chủ tiệm chụp ảnh chụp được.
“Có thể rửa vào hôm nay không?” Dư Điềm Điềm hỏi.
Ông chủ kia nói: “Sợ là không được, sớm nhất cũng phải ngày mai hoặc là ngày kia.”
“Vậy được rồi, ngày mai chúng tôi đến lấy.”
Ông chủ nói: “Không thành vấn đề.”
Chụp xong, hai người đi ra khỏi tiệm chụp ảnh. Phương Nghị tằng hắng một cái: “Từ trước đến này anh chưa từng chụp.”
Dư Điềm Điềm: “Vậy thì em đây rất vinh hạnh rồi, lần đầu tiên chụp cùng anh.”
Phương Nghị cười cười: “Cô gái ngốc.”
Dư Điềm Điềm cũng cười: “Anh mới ngốc ấy, về sau khẳng định chúng ta sẽ có rất nhiều cơ hội chụp hình, còn đưa bà nội, Tiểu Mạn Tiểu Hoài, còn có chị cả đến, chúng ta cùng nhau chụp ảnh gia đình.”
Ảnh gia đình? Phương Nghị đem cái chữ này lẩm bẩm ở môi: “Được, liền nghe lời em, về sau chúng ta cùng nhau đi chụp ảnh gia đình.”
Dư Điềm Điềm tỉ mỉ phát hiện trên cánh tay Phương Nghị hình như có một vết thương, giống như là dây thừng gì đó siết? Trong lòng cô nghĩ, chẳng lẽ tên ngốc này chạy ra ngoài khiêng hàng đấy chứ?
Nhưng trên thực tế, Phương Nghị không có, cả ngày hôm nay anh đi thăm hỏi vài người người bạn cũ của nhà họ Phương, có một nhà thái độ không tốt lắm, nhưng mà Phương Nghị bị đối xử lạnh nhạt thành thói quen rồi, cũng không để trong lòng. Nhưng thật ra có một người còn nhớ đến ân tình lúc trước của bà nội Phương đối với bọn họ, nhưng mà hiện tại cuộc sống cũng không tốt lắm, Phương Nghị giúp anh ta khiêng vài thứ, lúc này mới lưu lại vết thương.
Hai người có tâm tư khác nhau chậm rãi đi từ tiệm chụp ảnh đến nhà của Dư Điềm Điềm, Phương Nghị hỏi: “Ngày mai mấy giờ xuất phát đi thăm bà ngoại?”
Dư Điềm Điềm nói: “Chín giờ sáng đi!”
Phương Nghị nói: “Được, vậy chín giờ anh ở dưới lầu đón em.”
“Biết rồi, anh mau trở về đi!”
Phương Nghị cứ như cũ nhìn bóng dáng của Dư Điềm Điềm biến mất ở hành lang, lúc này mới xoay người đi.
Dư Điềm Điềm vừa vào trong, liền nghe thấy một trận chó sủa.
Cô đang buồn bực thì nhìn thấy hàng xóm nhà họ Cao rụt rè e sợ, không dám ra khỏi cửa. Dư Điềm Điềm tò mò hỏi: “Sao vậy?”
Hàng xóm kia nhìn thấy mặt cô, liền nói cho cô: “Nhà họ Cao không biết từ nơi nào tìm lại một con chó lớn, mỗi ngày đều sủa ở trong sân, dọa chết người, con cái nhà chúng tôi cũng không dám đi ra ngoài.”
Dư Điềm Điềm sửng sốt, Cao Trường Hổ nuôi chó từ khi nào vậy? Cô nhìn xung quanh ở phía sau sân một cái. Hay thật, đây là một con chó nghiệp vụ.
Cao Trường Hổ đang kéo sợi dây thừng của chú chó nghiệp vụ để tiến hành cái gọi là huấn luyện, nhưng mà ông ta không phải là huấn luyện viên chuyên nghiệp, khó tránh có chút sai sót, mà chú chó nghiệp vụ kia rõ ràng rất không thoải mái, khó trách ở đó kêu gào không ngừng.
Dư Điềm Điềm đi tới, Cao Trường Hổ nhìn thấy cô, hỏi: “Điềm Điềm trở về rồi?”
Dư Điềm Điềm gật đầu, nhìn thoáng qua kia chó nghiệp vụ, hỏi: “Chú, chú còn nuôi chó nghiệp vụ sao?”
Cao Trường Hổ rất kinh ngạc, Dư Điềm Điềm liếc mắt một cái có thể nhận ra đây là chó nghiệp vụ, lập tức cười nói: “Là của một chiến hữu cũ, anh ta đi xa, giao cho chú giữ mấy ngày.”
Dư Điềm Điềm ồ một tiếng, lại nhìn chú chó nghiệp vụ kia thêm vài lần, bàn tay vàng của cô chỉ mới được thí nghiệm qua trên người động vật nhỏ, còn chưa được thí nghiệm trên người chó nghiệp vụ uy phong như thế đâu. Dư Điềm Điềm đột nhiên muốn sờ chú chó kia: “Con có thể sờ một chút không?”