Nghe thấy tiếng rao huyên náo từ trên đường truyền đến, Trần Đạo dẫn theo lồng gà đi tới một góc khuất, đặt lồng gà xuống đất, rồi bản thân ngồi phía sau lồng, chờ đợi khách hàng ghé qua.
“Tiểu huynh đệ.”
Trần Đạo vừa mới ngồi xuống, chủ quán bên cạnh đã quen thuộc tiến tới, cười nói: “Gà của ngươi thật đặc biệt nha! Ngươi lấy ở đâu ra vậy?”
Trần Đạo quay đầu nhìn thoáng qua vị chủ quán kia, đó là một hán tử trung niên khoảng 40 tuổi, khuôn mặt khoan hậu, làn da sạm đen, trông hắn có vẻ là người lao động thường xuyên.
“Ngẫu nhiên mà có.”
Trần Đạo tự nhiên sẽ không nói thật, vừa đáp lời hán tử trung niên, vừa đánh giá quầy hàng của hắn.
Hán tử kia cũng bán gà, có điều số lượng gà của hắn lại nhiều hơn Trần Đạo rất nhiều. Trước gian hàng của hắn bày trọn vẹn năm chiếc lồng gà, mỗi chiếc lồng đều có ba con Hôi Vũ kê, tổng cộng mười lăm con.
“Tiểu huynh đệ, ngươi vận khí này coi như không tệ!”
Hán tử giơ ngón cái về phía Trần Đạo, trong mắt lóe lên vẻ hâm mộ. Gà của Trần Đạo vừa nhìn đã biết là loại cực phẩm, không chỉ lông vũ trắng muốt, mà thân hình cũng rất lớn. Không khó tưởng tượng, giá trị của chúng hẳn phải cao hơn nhiều so với đám Hôi Vũ kê mà hắn đang bán.
“Cũng tàm tạm thôi!”
Trần Đạo ngượng ngùng cười một tiếng: “Lão ca, ngươi tên là gì?”
“Cứ gọi ta là Ngô Hán, còn tiểu huynh đệ ngươi thì sao?”
“Trần Đạo.”
“Chào Trần tiểu huynh đệ!”
Ngô Hán dường như là người rất hay nói, hắn ngồi xuống cạnh Trần Đạo và hàn huyên: “Tiểu huynh đệ đến từ đâu vậy?”
“Ta đến từ thôn Trần Gia ngoài thành, lão ca ngươi là người trong thành ư?”
“Đương nhiên!”
Khi nói về thân phận người trong thành của mình, khắp khuôn mặt Ngô Hán là vẻ tự đắc, nhưng miệng lại oán giận nói: “Trong thành này cái gì cũng tốt, chỉ có lương thực là quá đắt. Trước kia mùa màng bội thu thì còn dễ nói, chứ bây giờ thì thật khổ sở! Một cân gạo đều bán tới mười lăm văn tiền, những thương nhân lương thực kia thật sự là vô nhân đạo.”
“...”
Trần Đạo im lặng. Theo lời Ngô Hán, không khó để nhận ra, dù hắn có cuộc sống không dễ dàng, nhưng ít ra vẫn có thể ăn được gạo, còn nhà Trần Đạo thì... chỉ có thể ăn cám. Thời gian ở huyện thành này dù khổ sở, nhưng chung quy vẫn tốt hơn thôn Trần Gia rất nhiều.
“Trần tiểu huynh đệ, trong thôn các ngươi thế nào? Lương thực còn đầy đủ ăn sao?” Ngô Hán lại hỏi.
Trần Đạo lắc đầu. Nếu là vào những năm thường lệ, lương thực của thôn Trần Gia tự nhiên là đủ ăn, rất nhiều thôn dân thậm chí sẽ đem số lương thực dư thừa trong nhà bán đi để đổi lấy tiền, nhưng bây giờ...
Thôn làng ngoài thành như thôn Trần Gia lại không có nhiều lương thực bằng trong huyện thành. Dù sao huyện thành còn có lương thực cứu trợ thiên tai do triều đình vận tới, còn thôn làng ngoài thành không có lương thực dự trữ, thì tức là thật sự không có.
Cũng chính vì lẽ đó, thôn dân thôn Trần Gia mới ủy thác Trần Đại đi mua lương thực.
“Xem ra ngoài thành cũng không dễ chịu chút nào!”
Ngô Hán khẽ thở dài một tiếng, không khỏi nghĩ đến những lưu dân ngoài thành kia. Nếu ngoài thành tốt hơn, cũng sẽ không có nhiều lưu dân tràn vào huyện thành đến vậy.
Trong lúc hai người đang nói chuyện, một nữ tử đứng trước lồng gà của Trần Đạo, chỉ vào con Bạch Vũ kê trong lồng, hỏi: “Ta có thể xem con gà này của ngươi không?”
Nghe vậy, Trần Đạo ngẩng đầu, trong mắt lóe lên một tia kinh diễm.
Nữ tử đứng trước gian hàng của hắn có vóc dáng cực kỳ cao ráo và gầy gò, ước chừng một mét bảy lăm.
Khuôn mặt xinh đẹp lại mang theo một nét khí khái hào hùng. Nàng ăn mặc trang phục vừa vặn, trông cực kỳ nhanh nhẹn và già dặn.
“Đương nhiên có thể.”
Trần Đạo mở lồng gà, đem con Bạch Vũ kê bị trói hai chân lấy ra khỏi lồng, đưa cho nữ tử để quan sát.
Nữ tử cũng không sợ bẩn thỉu, trực tiếp cầm gà vào tay, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc: “Ta chưa từng thấy loại gà có màu lông như vậy, chẳng lẽ gà của ngươi có yêu thú huyết mạch ư?”
“Không rõ!”
Trần Đạo lắc đầu, hắn làm sao biết Bạch Vũ kê có hay không có yêu thú huyết mạch, hắn thậm chí ngay cả yêu thú là gì cũng không rõ.
“Thôi được.”
Nữ tử cũng không truy vấn đến cùng, trực tiếp hỏi: “Ta muốn mua con gà này của ngươi, bao nhiêu tiền?”
Đầu óc Trần Đạo nhanh chóng tính toán: một con Hôi Vũ công kê khoảng 3 cân ngoài chợ bán 100 văn, Bạch Vũ kê của mình nặng ít nhất 3kg, lại có vẻ ngoài đẹp mắt hơn, còn là gà mái, có giá trị đẻ trứng. . .
Sau một hồi suy tính, Trần Đạo thử ra giá: “Năm trăm văn!”
“Không thành vấn đề!”
Nữ tử sảng khoái đáp ứng, lấy ra một túi vải định trả tiền cho Trần Đạo.
“Chết tiệt! Báo giá thấp quá rồi!”
Thấy nữ tử đáp ứng sảng khoái như vậy, Trần Đạo không khỏi cảm thấy có chút thiệt thòi. Nữ tử này vừa nhìn đã biết là một phú bà, năm trăm văn tiền mua gà mà nàng không hề mặc cả.
Sớm biết vậy, ta đáng lẽ phải báo giá một lượng bạc. Trần Đạo âm thầm hối hận.
Nữ tử lại lấy ra một lượng bạc từ trong túi vải, hỏi Trần Đạo: “Ngươi có tiền lẻ để thối lại không?”
“Cái này. . .”
Trần Đạo không khỏi trợn tròn mắt, một lượng bạc trị giá một ngàn đồng tiền, hắn tự nhiên không có tiền lẻ, đành phải cầu cứu Ngô Hán bên cạnh: “Ngô lão ca, có thể giúp ta một chút không?”
“Không thành vấn đề.”
Ngô Hán vốn là người thích giúp đỡ người khác, hắn trực tiếp lấy ra mười xâu tiền đồng (một xâu một trăm văn), đưa năm xâu cho nữ tử, năm xâu còn lại thì đưa cho Trần Đạo. Còn bản thân hắn thì đem một lượng bạc kia đi cân, xác nhận đủ lượng mới bỏ vào túi.
“Đa tạ Ngô lão ca!”
Trần Đạo mừng rỡ cất năm xâu tiền đồng vào túi quần, rồi đem Bạch Vũ kê đưa cho nữ tử.
“À đúng rồi!”
Sau khi nhận lấy Bạch Vũ kê, nữ tử đang định rời đi bỗng quay người nói: “Về sau nếu còn có loại gà này, ngươi có thể bán cho ta.