Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 16: Trời không tuyệt đường người

Chương 16: Trời không tuyệt đường người


Sau đó, dưới sự an bài thống nhất ý chí của toàn bộ Tu Tiên giới, toàn thể phàm nhân trong Tu Tiên giới bắt đầu cuộc di chuyển kéo dài đến mấy trăm năm.

Về phần trong mấy trăm năm đó sẽ có bao nhiêu phàm nhân chết trên đường di chuyển, thì không nằm trong phạm vi suy tính của những người tu tiên này. Dù sao, trước sức mạnh của tu tiên giả, phàm nhân căn bản không có chỗ trống để phản kháng.

Cứ như vậy, trải qua hơn trăm năm đại di chuyển, toàn bộ phàm nhân của Tu Tiên giới đều bị di chuyển và phân tán đến mỗi tiểu thế giới xung quanh. Sau đó lại qua gần nghìn năm, nồng độ ôn dịch trong Tu Tiên giới mới rốt cục hạ xuống một mức độ tương đối thấp.

Trong nghìn năm, các tu tiên giả thông qua không ngừng nghiên cứu, rốt cuộc tìm được biện pháp tịnh hóa loại ôn dịch này.

Sau đó lại dùng mấy nghìn năm thời gian, các tu tiên giả mới hoàn toàn quét sạch mối uy hiếp của loại ôn dịch này.

Chỉ là, điều khiến các tu tiên giả cảm thấy lúng túng là, loại ôn dịch này thế mà âm hồn bất tán, ẩn giấu trong huyết mạch phàm nhân.

Nguyên bản, toàn bộ thế giới đã không có phàm nhân, nhưng không phải mỗi hậu duệ do tu tiên giả kết hợp mà sinh ra đều có tư chất tu tiên.

Sau đó về lâu dài, trên thế giới lại ra đời nhiều phàm nhân. Trong thân thể những phàm nhân này, đều có bóng dáng của loại ôn dịch này.

Mà bởi vì loại ôn dịch này đối với tu tiên giả có lực sát thương đặc thù, hậu duệ phàm nhân muốn tu tiên, nhất định phải thanh trừ ôn dịch trong thân thể.

Dần dà, loại ôn dịch này liền trở thành đại danh từ phân biệt tiên phàm, sau đó, mọi người liền đặt tên là Tiên Phàm Chướng.

Lúc trước, Tiên Phàm Chướng hoành hành đã để lại trong tâm lý tất cả tu tiên giả một sự ám ảnh cực lớn. Vì phòng ngừa Tiên Phàm Chướng ngóc đầu trở lại, các tu tiên giả đã ước định mà thành, cố gắng không đến những nơi mà các phàm nhân đã bị trục xuất trước đây.

Dần dà, những địa phương này cũng liền trở thành cái gọi là tiên tuyệt chi địa.

Tiên tuyệt chi địa lớn nhỏ không biết có bao nhiêu cái, còn tu tiên giả nguyện ý mạo hiểm cực lớn để tiến vào những địa phương này thì càng ít ỏi.

Việc Lý Phàm gặp được hai người đã là vạn hạnh.

Bây giờ, hai vị tu tiên giả này đều không có cách nào để phàm nhân đi ra ngoài, Lý Phàm lại làm sao có thể hy vọng có một tu tiên giả khác với tu vi cao hơn xông tới đây được chứ?

Huống chi, thân là một phàm nhân, tuổi thọ của hắn có hạn. Cho dù hắn có thể không ngừng mô phỏng luân hồi, cũng chẳng qua là lặp lại trong phạm vi tuổi thọ của hắn.

Năm nay hắn đã bảy mươi tuổi, hạn mức cao nhất về sinh lý thọ mệnh của hắn là tám mươi sáu tuổi.

Trong mười sáu năm này, khả năng gặp được một tu tiên giả khác về cơ bản là không có.

Nếu đã như thế, Lý Phàm lại làm sao có thể không cảm thấy tuyệt vọng đây?

Rõ ràng nhìn thấy hy vọng tu tiên trường sinh, lại không ngờ rằng, kết quả chỉ là một trận vui mừng hão huyền.

Chẳng lẽ, chính mình thật sự chỉ có thể đời đời kiếp kiếp lặp lại cuộc sống phàm nhân ư?

Lý Phàm thật không cam tâm.

Con đường trường sinh đang ở trước mắt, có thể chạm tới, nhưng lại xa tận chân trời, xa vời vô vọng.

Điều này khiến Lý Phàm làm sao có thể cam tâm?

Nghĩ đến tất cả những gì chính mình đã trải qua trong mấy đời luân hồi, gần ba trăm năm khổ sở chờ đợi, Lý Phàm làm sao cũng không muốn từ bỏ con đường trường sinh.

Thật sự không có cách nào sao?

Đột nhiên, tựa hồ một đạo thiểm điện phá vỡ màn sương mù, Lý Phàm chợt nghĩ đến một vài điều chính mình đã sơ sót trước đó.

Vài nghìn năm trước, lượng lớn phàm nhân đã di chuyển đến đây bằng cách nào?

Tiểu thế giới và Tu Tiên giới tuy liền nhau, nhưng chung quy không phải một thế giới.

Những người phàm tục này khẳng định không phải đi bộ tới được chứ?

Hẳn là phải có công cụ nào đó để đưa bọn họ tới đây chứ?

Những công cụ này bây giờ còn ở đó không?

Nếu như chính mình tìm được những công cụ này, chính mình có phải liền có thể tiến về Tu Tiên giới không?

Dù cho đó chỉ là một tia khả năng không đáng kể, cũng khiến Lý Phàm nhìn thấy hy vọng tu tiên.

Tâm tình của hắn trở nên hưng phấn, sau đó hắn lập tức đi tới nhà giam giam giữ Khấu Hồng.

Hắn muốn tìm Khấu Hồng để chứng thực tính khả thi trong ý nghĩ của mình.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch