Trên đường phố, trên bầu trời, vô số sinh vật quỷ dị dữ tợn và khủng khiếp san sát. Phóng tầm mắt nhìn tới, chúng dày đặc đến mức che kín trời đất, liếc mắt nhìn không thấy bờ bến.
Dường như đây là một thế giới quỷ dị, mà nhân loại mới chính là dị loại.
Những sinh vật hình người toàn thân bị bóng đen bao phủ, không có ngũ quan, đang hành tẩu trên đường cái.
Những cự nhân không đầu đủ sức sánh vai với nhà cao tầng đang xuyên toa giữa các tòa nhà lớn.
Những huyết nhân toàn thân bị lột da phiêu phù giữa không trung. Những đầu lâu khổng lồ không có mắt cũng đang bay lơ lửng, dưới cổ chúng kết nối vô số xúc tu đỏ tươi. Cùng với đó là vô số sinh vật có hình thái khác nhau, thân thể dị dạng, khuôn mặt dữ tợn tựa lệ quỷ, đang tùy ý phiêu đãng như những hạt bồ công anh.
Nhưng những thứ quỷ dị này, so với những quỷ dị trên vòm trời, thì căn bản không thể sánh bằng.
Trên vòm trời, một đôi cánh trắng nõn khổng lồ che khuất bầu trời. Đôi cánh ấy trắng nõn đến mức thánh khiết, tựa như cánh thiên sứ.
Song, đôi cánh này lại gắn liền với một con độc nhãn đầy bướu thịt và tơ máu.
Con độc nhãn kia dường như còn lớn hơn cả mặt trời, toát ra hồng quang quỷ dị, mang theo cảm giác kiềm chế, cấm kỵ và điềm xấu.
Trên bầu trời xa xăm, còn đứng thẳng một tân nương tử dáng người thon thả, mặc hỷ phục đỏ thêu chữ hỷ to lớn trước ngực. Hai tay trắng thuần của nàng đoan trang đặt trước ngực.
Nghe qua thì dường như rất bình thường, nhưng tân nương tử này lại đội một cái đầu thỏ!
Lông trên đầu thỏ trắng nõn không một chút tạp sắc, hai con mắt đỏ tươi như máu, tựa hai viên hồng ngọc, mang trên mặt một nụ cười nhân cách hóa.
Quả là quái dị, cực kỳ quái dị.
Rõ ràng là một cái đầu thỏ, nhưng lại mang đến cho người ta một cảm giác tựa như tiểu thư khuê các thời cổ đại, dường như nàng thực sự là một tân nương đoan trang mỹ lệ vô cùng.
Ngoài hai vị này ra, còn có những quỷ dị khác càng thêm dị dạng và khó thể diễn tả thành lời.
Những cự thể màu xám trắng trơn nhớt, toàn thân mọc đầy vô số con mắt dày đặc. Những con mắt ấy không ngừng vỡ tan như bọt khí, rồi sau khi vỡ tan lại có những con mắt mới mọc ra từ trong máu thịt, lặp đi lặp lại không ngừng.
Những pho tượng đầu Phật toàn thân đen kịt, dáng vẻ trang nghiêm, nhưng trên đỉnh đầu lại mọc đầy bướu thịt.
Những vật chất vô hình, bên trong có vô số khuôn mặt người đang gào thét trong làn sương đen.
Những tượng đất thần khổng lồ và âm trầm.
Mỗi một thực thể đều cực kỳ cấm kỵ và khủng bố, lại không thể nào lý giải nổi.
Những thực thể quỷ dị trên vòm trời này hợp thành một bức tranh có lực trùng kích cực mạnh. Trên thân bọn chúng dường như luôn phát tán ra vô số thông tin không thể diễn tả, không thể nào lý giải, tràn ngập ô uế mà lại chân thật. Những thông tin vặn vẹo này không ngừng công kích thẳng vào linh hồn Phương Hưu.
Giờ khắc này, hắn dường như nghe thấy vô số lời nói mớ tràn ngập tà ác và sa đọa. Đây không phải là âm thanh mà nhân loại có thể phát ra, mỗi một từ đều bao hàm sự ô nhiễm đủ sức khiến người ta phát điên.
Nếu là Phương Hưu trước kia, hẳn là chỉ cần nhìn một chút liền sẽ sụp đổ.
Nhưng lúc này, Phương Hưu đã chết mười tám lần, bị ăn tươi nuốt sống mười tám lần. Nếu quả thật có linh hồn, thì linh hồn của hắn đã sớm bị tử vong, điên cuồng, cừu hận vặn vẹo đến không còn hình dáng.
Những thứ quỷ dị này mặc dù cực kỳ dọa người, nhưng lại không đủ sức khiến tâm thần hắn sụp đổ, ngược lại khiến linh hồn hắn càng thêm vặn vẹo và điên cuồng. Hay nói cách khác, tâm thần hắn vốn dĩ vẫn luôn ở trong trạng thái sụp đổ, thì những sự ô nhiễm tinh thần này, đối với hắn mà nói, lại tựa như một loại tẩy lễ.
"A. . . . Ha ha. . . Ha ha ha ha ha. . . . ."
Phương Hưu đột nhiên không kìm nén được mà cười phá lên. Chỉ có điều, tiếng cười của hắn cực độ vặn vẹo và kiềm chế, dường như bị hắn gượng ép lôi ra từ trong cổ họng, khiến người khác rùng mình.
Không rõ vì lý do gì, khi nhìn thấy khắp thế giới đều là quỷ dị, hắn bỗng muốn cười, không sao ngăn được tiếng cười ấy.
Hắn không muốn bị quỷ dị phát hiện sự dị thường, nên đã bịt miệng mình lại, nhưng tiếng cười vặn vẹo vẫn không sao kìm nén được, tràn ra từ kẽ hở giữa các ngón tay.
Thế là hắn chỉ có thể cúi đầu, khuôn mặt trắng nõn bị bóng tối rủ xuống che khuất, nhưng lại không che giấu được đôi con ngươi cực nóng và điên cuồng kia.
"Có ý tứ. . . . Cái thế giới này thật sự là rất có ý tứ! Ha ha ha. . . Khụ khụ. . ."
Ý cười kịch liệt khiến hắn không ngừng ho khan, mà càng ho khan, tiếng cười lại càng thêm kịch liệt, đến nỗi cơn ho khan cũng càng lúc càng dữ dội, thậm chí hắn bắt đầu nôn khan.
"Thúc thúc, ngươi làm sao vậy? Có phải ngươi bị bệnh không?"
Một tiểu nữ hài lọt vào tầm mắt Phương Hưu.
Đó là một tiểu nữ hài chừng bốn, năm tuổi, buộc hai bím tóc sừng dê, đang ăn kẹo que.
Khi nhìn thấy tiểu nữ hài xuất hiện, hắn không hề lộ vẻ ngạc nhiên. Dựa theo ký ức của thân thể này, hắn biết thế giới này bề ngoài trông rất bình thường, mọi người đều sống cuộc sống bình thường: đi học, làm việc, kết hôn, sinh con.
Dường như tất cả mọi người đều không hay biết về sự tồn tại của những quỷ dị này.
Cho nên, việc một tiểu nữ hài xuất hiện trong khu dân cư là điều rất bình thường.
Hắn cố gắng thu liễm ý cười, để bản thân trông hòa ái hơn một chút.
"Ta không sao đâu, tiểu muội muội. Và phải gọi ta là ca ca chứ."
Phương Hưu đưa tay ra, muốn xoa đầu tiểu nữ hài đáng yêu trước mắt. Từng có lúc, hắn đã từng ảo tưởng về việc sau này sẽ sinh ra một cô con gái đáng yêu.
Nhưng mà, câu nói tiếp theo của tiểu nữ hài lại khiến tay hắn cứng đờ giữa không trung.
"Ngươi nhìn thấy ta!"
Sự ngây thơ vô tà trên gương mặt tiểu nữ hài trong nháy mắt biến mất, lộ ra vẻ kiềm chế, điên cuồng, sợ hãi lẫn vui mừng giống hệt một bà lão.
Phương Hưu hơi sững sờ, ngay lập tức lại không kìm được tiếng cười cuồng loạn.
"Ha ha ha. . . Có ý tứ! Thật sự là rất có ý tứ."
Lần này hắn cười đến mức nước mắt trào ra.
Ba!
Hắn đặt mạnh tay lên đầu tiểu nữ hài, ra sức xoa xoa tóc nàng.
Nhưng ngay sau đó, tay hắn liền bị bật ra.
Bởi vì tiểu nữ hài đang bành trướng một cách điên cuồng với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Thân thể vốn nhỏ bé của nàng giống như một quả bong bóng bị thổi phồng, vô số huyết nhục đỏ tươi tuôn trào, không ngừng trồi ra khỏi cơ thể nàng.
Trong chớp mắt, tiểu nữ hài ngây thơ đáng yêu kia liền biến thành một quỷ dị huyết nhục cao hơn hai mét, dường như một ngọn núi thịt, được tạo thành từ vô số huyết nhục trần trụi, trên thân nàng che kín vô số mạch máu dày đặc.
Hai bím tóc sừng dê biến thành hai chiếc sừng thú đen kịt và tráng kiện. Cây kẹo que trong tay nàng cũng biến thành một cây đại bổng làm bằng xương trắng, dường như là xương đùi của một sinh vật không rõ tên.
"Ngươi nhìn thấy ta!"
Tiểu nữ hài điên cuồng gào thét.
Phương Hưu cười lớn nhìn nàng. Trong mắt hắn lóe lên thứ ánh sáng dường như còn điên cuồng hơn cả quỷ dị trước mắt.
"So với dáng vẻ trước kia của ngươi, ta vẫn thích ngươi của bây giờ hơn, bởi vì. . . giết ngươi trong dáng vẻ này sẽ không còn bất kỳ gánh nặng nào."
Tiểu nữ hài gào thét, giơ cây đại bổng xương trắng cao bằng người trong tay lên. Cây đại bổng rủ xuống bóng đen bao phủ toàn bộ Phương Hưu, tựa như bóng ma của tử vong.
Mà Phương Hưu vẫn đang cười: "Giờ đây ta rốt cuộc biết vì sao mình phải cười, bởi vì những quỷ dị như ngươi thật sự quá nhiều, nhiều đến mức khiến ta hưng phấn! Nhiều đến mức khiến ta không mảy may lo lắng về sau sẽ không đủ để ta giết!"
"Ha ha ha. . . . Các ngươi. . . Đều! Đến! Chết! ! !"
Phanh!
Đại bổng xương trắng giáng mạnh xuống, Phương Hưu lập tức bị nghiền nát thành một cục thịt nát bươn.