Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Ngự Thú Phi Thăng

Chương 12: Lưu Ly Tiên Đồng (1)

Chương 12: Lưu Ly Tiên Đồng (1)


Sau đó mấy ngày, khi Lâm Cảnh đã học xong Uẩn Thần thuật, hắn bèn không còn tu luyện, chuyên tâm đọc đủ loại thư tịch, tìm hiểu Tu Tiên giới này.

Nguyên nhân chính là, hiệu suất tu luyện của hắn thấp thảm.

So với việc tự mình tu luyện, hắn chờ đợi linh lực phản hồi từ Tùng Diệp Thử sau khi nó đột phá, kéo theo tu vi của hắn thăng tiến!

Đây mới là cách thức trở nên mạnh mẽ thông thường của đệ tử Ngự Thú tông.

Song hiện thời, Tùng Diệp Thử mặc dù không hề hấp thu linh khí như lẽ thường, thế nhưng quá trình nó liên tục vận dụng linh lực thúc đẩy linh cốc, cũng là một sự tôi luyện linh lực.

Trong vài ngày tiếp theo, linh cốc đã sinh trưởng rất cao, cách ngày thành thục, chẳng còn xa xôi.

Quả thực phải nói, thiên phú của Tùng Diệp Thử nhà hắn quả thực không tồi.

Lâm Cảnh từ trong tạp thư biết được, một Tùng Diệp Thử bình thường ở luyện khí tầng ba, không mượn nhờ ngoại lực, đại khái phải nửa tháng mới có thể khiến một hạt linh cốc chín muồi.

Thế nhưng Tùng Diệp Thử nhà hắn, chỉ tốn chưa đầy một nửa thời gian, liền gần như hoàn thành công việc đồng áng.

Mặc dù hắn thỉnh thoảng sẽ vận dụng chút ít chân khí, dùng "Uẩn Thần thuật" làm giảm bớt sự mệt mỏi tinh thần của Tùng Diệp Thử, song hắn chỉ là một tên luyện khí tầng một không đáng kể, sự trợ giúp mang lại sẽ chẳng đáng là bao.

Cũng may mắn nhờ linh lực Tùng Diệp Thử tự mình tu luyện ra vô cùng tinh thuần, lại vô cùng kiên nhẫn, chẳng hề lười biếng bao giờ.

"Ngươi quả thực là Tiên Thiên làm ruộng thánh thể." Lâm Cảnh khép sách lại, đối với Tùng Diệp Thử đang thúc đẩy linh cốc, không tiếc lời ngợi khen của mình.

"Chít!"

Tùng Diệp Thử mặc dù không biết Tiên Thiên làm ruộng thánh thể là gì, thế nhưng hơn phân nửa là lời tán thưởng dành cho nó.

Nó càng thêm ra sức làm việc.

Đôi mắt xanh biếc như phỉ thúy, mong chờ nhìn chăm chú vào hạt linh cốc trước mắt.

Ông!

Không bao lâu, linh cốc cuối cùng từ màu ngà sữa chuyển hóa thành màu bạch kim, đồng thời tỏa ra hương thơm nồng nàn của lúa, đây chính là dấu hiệu linh cốc đã chín muồi! !

"Đã thành ư?"

Linh cốc thành thục, Lâm Cảnh lập tức bước đến bên Tùng Diệp Thử, cùng nó lột vỏ trấu. Chỉ thấy bên trong lấp lánh, vô cùng đầy đặn những hạt Linh mễ màu trắng, trông mê người vạn phần!

"Xét về phẩm chất, so với túi Linh mễ được phát kia, cũng chẳng kém là bao."

Nỗi lòng lo lắng của hắn, cuối cùng cũng an tâm.

Ổn thỏa!

"Chi chi chít!" Tùng Diệp Thử cao hứng gật đầu.

Quả không hổ là nó.

Sau đó, Lâm Cảnh và Tùng Diệp Thử lập tức lột nốt số vỏ trấu còn lại. Cuối cùng, mấy ngàn hạt Linh mễ hiện ra trên mặt đất, lấp lánh vạn phần.

Nhìn đầy đất Linh mễ, Lâm Cảnh cùng Tùng Diệp Thử tâm tình vô cùng hoan hỉ. Dù cho số này chẳng thể ăn được bao lâu, song đây là một khởi đầu vô cùng tốt đẹp.

Tùng Diệp Thử nhìn xem một đống Linh mễ.

Lại nhìn sang Lâm Cảnh.

Ý đồ của nó chẳng cần nói cũng rõ.

"Tích trữ lương thực là một thói quen tốt."

"Tuy nhiên số này chúng ta còn cần dùng để ăn."

"Thôi thì thế này, ngươi hãy lấy một trăm hạt."

Phảng phất là nhìn ra tâm tư Tùng Diệp Thử, Lâm Cảnh cười nói.

Số này dù sao cũng là kết quả từ sự nỗ lực của Tùng Diệp Thử, lấy ra một trăm hạt cũng chẳng đáng là gì, cũng coi như thỏa mãn được phần nào niềm ham thích tích trữ của Tùng Diệp Thử.

Mất đi một trăm hạt, bọn họ cũng chẳng chết đói.

Biết đâu đến ngày nào đó nghèo đến nỗi phải ăn đất, một trăm hạt này của Tùng Diệp Thử còn có thể đào ra để lót dạ.

Hãy cứ để nó tích trữ!

"Chít. . ." Lâm Cảnh dứt lời, Tùng Diệp Thử mừng rỡ khôn xiết, lập tức chạy tới, lấy ra một trăm hạt, tách riêng thành một đống.

Một trăm hạt Linh mễ, dù chẳng nhiều nhặn gì.

Song khi nhìn một trăm hạt Linh mễ thuộc về mình này, Tùng Diệp Thử toàn thân khoan khoái dễ chịu, tựa như tinh khiếu được mở ra, thể lực cùng linh lực phun trào.

Thế nhưng đúng vào lúc này, bỗng dưng dị biến phát sinh.

Đôi mắt xanh biếc như phỉ thúy của Tùng Diệp Thử khi nhìn một trăm hạt Linh mễ kia, bỗng nhiên tràn ngập một đạo ánh sáng, khiến đồng tử như phỉ thúy chói lóa.

Ngay sau đó, dưới sự bối rối của Tùng Diệp Thử, dưới ánh mắt kinh ngạc của Lâm Cảnh.

Hai đạo phỉ thúy quang mang, bắn ra từ trong đôi mắt của Tùng Diệp Thử.

Rơi xuống một trăm hạt Linh mễ kia.

Ngay sau đó, một cảnh tượng kinh người phát sinh, trong ánh hào quang xanh biếc bao bọc, một trăm hạt Linh mễ này, vậy mà trong nháy mắt biến mất không còn tăm hơi.

Khi lục quang tan đi, thay vào đó, là một hạt Linh mễ hoàn toàn mới, ánh vàng rực rỡ nằm trên mặt đất. . .

. . .

Đồng thời.

Trong tâm trí của Tùng Diệp Thử.

Xuất hiện một luồng thông tin truyền thừa không rõ.

Tựa như một loại Thần Thông ẩn giấu trong huyết mạch.

Khiến nó tự động lĩnh ngộ.

《 Lưu Ly Tiên Đồng 》

Dù là một đống phế thạch, khi ánh vào Lưu Ly Tiên Đồng, cũng sẽ thăng hoa thành trân quý lưu ly bảo thạch.

Lưu Ly Tiên Đồng có thể hợp thành một lượng nhất định tài nguyên cùng loại, biến chúng thành một tài nguyên trân quý khác.

Tựa như tiên pháp, biến đá thành vàng.

. . .

"Chít?"

Một trăm hạt Linh mễ trắng tinh lấp lánh, trong tầm mắt Tùng Diệp Thử và Lâm Cảnh, biến thành một hạt Linh mễ thần bí ánh vàng rực rỡ.


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch