Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đánh Chuông Trăm Năm, Ta Thành Tông Môn Lão Tổ

Chương 27: Pháp khí (2)

Chương 27: Pháp khí (2)


Mấy ngày kế tiếp, hắn từng bước kiểm chứng ảnh hưởng của pháp khí Thần Chung đối với sự tu hành.

Dựa vào tiếng chuông tu hành mỗi ngày, tu vi của hắn lại đạt được một điểm tiến độ mỗi ngày.

Tốc độ này thật đáng kinh ngạc.

Hắn trước khi thăng cấp, với tu vi Hậu Thiên Ngũ Trọng, hai ngày tu hành mới có thể tăng lên một điểm tiến độ.

Hiện tại là Hậu Thiên Thất Trọng, độ khó tu luyện lớn hơn rất nhiều, nhưng một ngày vẫn đạt được một điểm tiến độ... Điều này cho thấy hiệu quả phụ trợ mà tiếng chuông mang lại là vô cùng kinh người.

Dẫu sao đan dược hắn hiện đang sử dụng, cũng không có bất kỳ biến đổi nào.

Tiến độ càng nhanh, tiêu hao khí huyết cùng tinh thần ắt hẳn cũng sẽ lớn hơn.

Trong tình huống đan dược không đổi, thì chỉ có thể là do tiếng chuông mang tới.

"Như thế xem ra, Thần Chung này có thể hấp thu một loại năng lượng không rõ, thông qua tiếng chuông, chuyển vận vào trong cơ thể ta, từ đó cung cấp năng lượng khí huyết cho sự tu hành của ta, bổ sung tinh thần hao tổn."

Lý Càn trong lòng thầm nghĩ.

Điều này có nghĩa là sự phụ thuộc của hắn vào tài nguyên đan dược sẽ không quá lớn.

Dẫu sao uống nhiều đan dược, sẽ tích lũy đan độc trong cơ thể, ảnh hưởng đến tu hành sau này.

Đan dược dù có phẩm chất tốt đến mấy, cũng không ngoại lệ.

Cho nên Chu Bất Bình mỗi tháng cung cấp cho hắn đan dược đều rất hạn chế.

Không phải Chu Bất Bình không đủ khả năng cấp, mà là hắn lo lắng Lý Càn không thể cưỡng lại những lợi ích và hiệu quả ngắn hạn mà việc dùng đan dược mang lại, mà lạm dụng thuốc, ảnh hưởng tới tiền đồ võ đạo sau này.

Về phần Vô Tâm Kiếm Quyết, trong cảnh giới Đại Thành, mỗi hai ngày có thể gia tăng một điểm tiến độ.

Hắn có chút chờ mong, kiếm ý lĩnh ngộ được sau khi Vô Tâm Kiếm Quyết viên mãn.

...

Hơn một tháng sau.

Buổi chiều.

Mưa phùn giăng giăng.

Từ khi bước vào mùa mưa, suốt khoảng thời gian này đều mưa dầm rả rích.

Lý Càn đội mưa đi hái rau quả, chuẩn bị nấu bữa tối.

Bên ngoài thân thể hắn, bao trùm lấy một tầng màng khí nhàn nhạt.

Đây là hắn mượn nhờ đặc tính phòng ngự của pháp khí Thần Chung, dựa vào nội khí mà thành. Dưới sự vận dụng linh hoạt của hắn, nó tiêu hao rất ít, mà lại có thể ngăn cách nước mưa.

Ngay cả khi ra ngoài trong mùa mưa thế này, cũng sẽ không để quần áo hay tóc hắn bị ướt.

Đang lúc hắn cõng giỏ trúc đựng rau xanh trở về chung lâu, lại nhìn thấy ngoài chung lâu có một người đang đứng, che ô.

Nhìn bóng lưng, dường như là một nữ tử.

Lúc này, người kia nghe thấy động tĩnh, xoay người lại.

Hóa ra là Tống Oánh Oánh kia.

Hơn hai năm không gặp, Tống Oánh Oánh này đã không còn vẻ ngây ngô như trước, chỉ là trông vô cùng tiều tụy, như thể đã trải qua bao gian nan vất vả.

"Biểu ca..."

Tống Oánh Oánh mở miệng nói.

"Ngươi sao lại đến đây?"

Lý Càn rất đỗi ngạc nhiên.

Lâu ngày không liên lạc, hắn đã suýt quên mất người này.

"Ngươi thành đệ tử chính thức rồi sao?"

Tống Oánh Oánh hỏi.

"Ừ."

Lý Càn gật đầu, sau đó đi vào chung lâu.

Tống Oánh Oánh cũng đi theo vào, thu lại ô và đặt xuống.

Thế nhưng, quần áo và tóc nàng vẫn dính nước mưa.

"Ngươi tìm ta có chuyện gì?"

Lý Càn buông giỏ trúc xuống rồi hỏi.

"Ta bây giờ làm việc ở phòng giặt quần áo."

Tống Oánh Oánh không trả lời thẳng, mà thuật lại tình cảnh của mình.

"Ngươi không phải ở Bách Thảo Viên sao?"

Lý Càn bất ngờ nói.

"Đắc tội người khác, bị giáng chức đến phòng giặt quần áo."

Tống Oánh Oánh cười khổ mà rằng.

"Tình huống như thế nào?"

Lý Càn nhìn Tống Oánh Oánh, chẳng trách nàng trông tiều tụy đến thế, nhìn là biết nàng đã trải qua cuộc sống không tốt lành gì.

"Biểu ca, ta vốn không nên đến tìm biểu ca, chỉ là ta thật sự không còn cách nào khác... Lúc trước nhận người không rõ, quá đơn thuần, nói lỡ một vài chuyện, mới dẫn tới phiền phức như vậy."

Tống Oánh Oánh thần sắc ảm đạm nói.

Nàng hiện tại vô cùng hối hận.

Lúc trước nàng nếu như giữ liên lạc với Lý Càn... thì sau khi Lý Càn trở thành đệ tử chính thức, tất nhiên cũng sẽ nể mặt gia gia, giúp đỡ nàng một phen.

Thế nhưng trên đời nào có thuốc hối hận chứ.

Nếu không phải thực sự không chịu nổi, nàng căn bản không có mặt mũi nào tìm đến Lý Càn.

Lý Càn biết Tống Oánh Oánh đang nói về chuyện gì.

Mặc dù Dịch Trọng và kẻ đứng sau lưng hắn không thể làm gì được hắn, một đệ tử chính thức, nhưng muốn chỉnh đốn Tống Oánh Oánh thì chẳng tốn chút sức nào.

Thế nhưng, có lẽ Tống Oánh Oánh ban đầu cũng chẳng biết về sự tồn tại của tấm bản đồ kho báu.

Dẫu sao bản đồ kho báu rủi ro quá lớn.

Thêm một người biết, thêm một phần rủi ro.

Trong thâm tâm Tống lão hiểu rõ hơn ai hết.

Có lẽ trong lòng Tống lão, sau này, khi Lý Càn thông qua bản đồ kho báu mà đạt được cơ duyên kia, hắn sẽ nể mặt Tống lão mà nâng đỡ Tống Oánh Oánh một tay.

...



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch