Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Ẩn Thế Ma Tôn, Nữ Đế Mang Em Bé Tới Cửa Cầu Phụ Trách

Chương 6: Nương tử của ta rất mê người ~

Chương 6: Nương tử của ta rất mê người ~


"Mẫu thân ~!"

Lạc Hồng Dạ cấp tốc nhào vào lòng Lạc Như Anh.

Lạc Như Anh vuốt ve đầu Lạc Hồng Dạ, trong ánh mắt tràn đầy trìu mến cùng ôn nhu.

Ninh Dạ Thần mỉm cười, đứng dậy rời đi để nấu thuốc.

Khi Ninh Dạ Thần trở về, Lạc Hồng Dạ đã nằm trong lòng Lạc Như Anh ngủ say.

"Đến, uống thuốc."

Ninh Dạ Thần bưng thuốc ngồi vào bên mép giường, một tay bưng thuốc, một tay chậm rãi đỡ Lạc Như Anh ngồi xuống.

Lạc Như Anh suy yếu đến nỗi ngay cả cử động cũng khó khăn, chỉ có thể dựa vào lòng Ninh Dạ Thần.

"Đúng rồi, ngươi... Tên gọi là gì?"

Lạc Như Anh dựa vào Ninh Dạ Thần, thanh âm suy yếu mà ngượng ngùng hỏi.

Nàng đã mang hài tử đến đòi nam nhân này chịu trách nhiệm, nhưng nàng lại không hề biết tên của đối phương...

"Ninh Dạ Thần."

"Ngươi đây, nương tử?"

Ninh Dạ Thần cười nói.

"Nương, nương tử...?"

Nghe được cách xưng hô "nương tử", gò má tái nhợt của Lạc Như Anh ửng đỏ thêm một vòng, thần sắc nàng cũng lộ ra rất khó chịu.

Đối với xưng hô thế này, nàng cảm thấy rất không quen...

Từng thân là một phương Nữ Đế, bỗng nhiên bị người khác xưng hô như vậy, trong lòng nàng luôn cảm thấy kỳ lạ.

"Chẳng lẽ không đúng sao?"

"Ngươi cùng ta có tình nghĩa vợ chồng, lại có hài tử của chúng ta, chẳng phải nên gọi nương tử sao?"

"Ngươi cũng có thể gọi ta phu quân ~"

Ninh Dạ Thần mặt dày rất tự nhiên nói.

Nếu là nữ nhân của hắn, thì từ nay về sau chính là nương tử của hắn.

Mặc dù có chút đột ngột, nhưng trong lòng hắn vẫn có cảm giác vui sướng khi đột nhiên có thê tử và sắp được làm cha.

Lạc Như Anh bị hắn nói không thể phản bác, cũng đành chấp nhận cách gọi của Ninh Dạ Thần.

Dù sao nàng sợ rằng thời gian không còn nhiều, thì cứ tùy hắn, làm nương tử của hắn vài ngày thì có sao chứ.

Nhưng để nàng mở miệng xưng hô "phu quân" thì nàng thật sự không làm được.

"Bản đế... Ta gọi Lạc Như Anh..."

Lạc Như Anh vô thức quen miệng muốn tự xưng là Bản Đế, nhưng vẫn nhẹ giọng đổi giọng xưng tên mình.

Nàng bây giờ đã không còn là tiên giới Nữ Đế.

Từ giờ khắc này, hai người mới coi như chân chính quen biết.

Ninh Dạ Thần mỉm cười, múc một muôi thuốc thang thổi nguội, sau đó đút cho Lạc Như Anh.

"Nương tử uống thuốc, a ~"

Lạc Như Anh không vội há miệng uống thuốc, mà nhìn Lạc Hồng Dạ đang nằm trong lòng mình, thần sắc trầm ngâm giây lát, rồi ngẩng đầu trịnh trọng dặn dò Ninh Dạ Thần:

"Nếu như ta không còn, đứa bé này liền nhờ ngươi chăm sóc!"

Nàng muốn nhân lúc thương thế hiện tại tạm ổn định, liền giao phó tất cả cho Ninh Dạ Thần!

Chính nàng là người rõ nhất về vết thương trên thân mình.

Kinh mạch bị hao tổn, tủy xương bị tổn thương, bằng những củ khoai tầm thường của phàm nhân kia chớ nói đến việc chữa trị thương thế của nàng, mà căn bản không hề có tác dụng.

Cho nên nàng uống hay không đều như thế.

"Tốt tốt tốt, ta đã biết, uống trước thuốc."

Ninh Dạ Thần vì muốn Lạc Như Anh mau chóng uống thuốc, nên nói qua loa.

Lời dặn dò của Lạc Như Anh hoàn toàn uổng phí, bởi vì nàng chỉ cần uống xong thuốc này, thì sẽ không có chuyện gì.

Lạc Như Anh thấy Ninh Dạ Thần trả lời qua loa như vậy, liền chau chặt đôi mày, thần sắc nàng tỏ ra rất không vui và thất vọng.

Nàng đã ở trong trạng thái này để bàn giao hậu sự, hắn lại tỏ vẻ không hề quan tâm!

"Ngươi có nghe hay không... Ngô ngô ngô..."

Lạc Như Anh đang muốn mở miệng nói thêm gì nữa, Ninh Dạ Thần đã nhân cơ hội nhét thìa thuốc vào trong miệng nàng.

Thang thuốc mà hắn cố ý chế biến này, ngay cả đặt ở tiên giới cũng là mười phần trân quý hiếm có!

Dược hiệu bay hơi rất nhanh, cũng không thể lãng phí.

Bỗng nhiên bị ép uống một ngụm thuốc, Lạc Như Anh đang định tức giận, nhưng bỗng phát giác không đúng, thần sắc nàng sững sờ.

Nàng có thể cảm nhận được dược lực bàng bạc khuếch tán trong cơ thể nàng, đi khắp toàn thân nàng!

Toàn thân nàng phảng phất bị một dòng nước ấm bao bọc, thương thế trên người không khỏi trong nháy mắt khôi phục như lúc ban đầu, ngay cả kinh mạch trong cơ thể cũng đang tự chữa trị với tốc độ cực nhanh!

Cái này, đây rốt cuộc là thang thuốc chế biến từ những gì?

Tại sao lại có như thế bàng bạc kinh người dược lực?!

Ngay cả khi ở tiên giới, nàng cũng chưa từng uống qua thang thuốc nào có dược lực tràn đầy đến thế!

Trong nhân giới tại sao có thể có dược liệu trân quý như vậy để chế biến ra thứ thuốc canh này?

"Đây, đây là thuốc gì...?"

Lạc Như Anh nhịn không được mở miệng dò hỏi.

"Ngạch... Đây là ta bình thường thuận tay hái trong núi mà thôi..."

"Đến, chớ lãng phí, nhanh uống lúc còn nóng đi."

Ninh Dạ Thần trong lòng có chút chột dạ, vội vàng tiếp tục múc thuốc thang đút cho Lạc Như Anh.

Một phàm nhân như hắn lại làm ra một đống lớn tiên thảo linh dược trân quý, thật sự rất khó giải thích.

Lạc Như Anh nửa tin nửa ngờ, một khu rừng núi phổ thông, làm sao lại có những củ khoai trân quý như vậy?

Chỉ riêng nàng nếm ra, ít nhất cũng có mấy loại tiên dược phẩm cấp ngàn năm, thậm chí vạn năm!

Bất quá vì không lãng phí dược hiệu trân quý, Lạc Như Anh tạm thời từ bỏ việc truy vấn, ngoan ngoãn há miệng uống cạn từng muôi thuốc thang mà Ninh Dạ Thần đút cho.

Đây là lần đầu tiên nàng được người khác chăm sóc như vậy.

Đối phương vẫn là một phàm nhân.

Ninh Dạ Thần cũng rất hưởng thụ việc đút thuốc này, cuộc sống dường như bỗng chốc có thêm rất nhiều niềm vui.

Lạc Như Anh nhẹ nhàng khẽ mở đôi môi đỏ mọng như anh đào, ngậm muôi thuốc vào miệng, tham lam liếm láp sạch sẽ muôi thuốc, một giọt cũng không lãng phí.

Không nghĩ tới việc đút thuốc tựa hồ cũng thật sự rất thú vị.

Lạc Như Anh đã nhận ra ánh mắt của Ninh Dạ Thần, nàng nghi ngờ nhướng mày hỏi:

"Ừm? Sao rồi?"

"Không có việc gì..."

"Chính là cảm thấy nương tử của ta rất mê người ~"

Ninh Dạ Thần thẳng thắn tán dương.

"Không, vô lễ...!"

Lời nói thẳng thắn này khiến Lạc Như Anh không kịp phòng bị, cũng không biết có phải do dược lực ảnh hưởng hay không mà gương mặt nàng nhiễm lên một tầng đỏ ửng, khẽ mím môi đỏ rồi lại cụp hàng mi xuống.

Nếu là trước kia, nàng nhất định sẽ giận dữ mắng mỏ đối phương là kẻ vô lễ, dám mở miệng khinh bạc nàng, và trừng trị hắn.

Nhưng giờ phút này trong lòng nàng lại có một loại cảm giác dị thường khó tả.

Cũng không đặc biệt tức giận...

"Nương tử, có thể cùng vi phu nói một chút, đã xảy ra chuyện gì sao?"

Sau khi đút cho Lạc Như Anh thêm một ngụm, Ninh Dạ Thần nhân cơ hội mở miệng hỏi.

Nếu có thể biết được manh mối gì từ miệng Lạc Như Anh, thì sẽ tiện lợi hơn rất nhiều.

Lạc Như Anh thần sắc ảm đạm, kiên định dứt khoát lắc đầu.

"Chuyện này, nhờ ngươi đừng hỏi thêm nữa..."

"Ngươi biết càng ít thì càng tốt, nếu không sẽ rất nguy hiểm cho ngươi!"

Lạc Như Anh cũng không muốn để Ninh Dạ Thần nhúng tay vào chuyện của nàng.

Coi như hắn biết lại có thể thế nào?

Từ trên người hắn, nàng không cảm nhận được một tia tu vi linh lực, một phàm nhân không có chút tu vi nào làm sao có thể chống lại thế lực tiên giới?

Nàng không nói cho hắn, chính là không muốn để hắn bị cuốn vào trong đó mà gặp nguy hiểm.

Mặc dù biết Lạc Như Anh có lẽ sẽ không nói cho hắn, nhưng Ninh Dạ Thần vẫn không khỏi cảm thấy tiếc nuối.

Nếu như biết là thế lực nào ở tiên giới, hắn liền có thể trực tiếp giáng một đòn tinh chuẩn.

Tiên giới Thần Vực rộng lớn, vô số thánh địa lớn nhỏ, Thần cung tông môn khắp nơi, ẩn thế tông tộc ẩn sâu, thật sự muốn tìm ra thì coi như phiền toái.

Xem ra hắn vẫn nên tự mình lên tiên giới một chuyến!

Sau khi đút thuốc xong, Ninh Dạ Thần chậm rãi đặt Lạc Như Anh nằm xuống giường, rồi kéo chăn đắp kín cho cả nàng và Lạc Hồng Dạ.

Sau khi uống tiên dược có dược lực bàng bạc, Lạc Như Anh rất nhanh cảm thấy mệt mỏi, lâm vào giấc ngủ say, thân thể nàng cũng tiếp tục hấp thu dược lực trong cơ thể.

Ninh Dạ Thần đau lòng vuốt ve gương mặt nàng, sau đó đứng dậy đi ra ngoài phòng, liền hóa thành một đạo thần hồng đen nhánh bay vút lên chín tầng Vân Tiêu!

Bức bình phong ngăn cách Nhân giới và Tiên giới trong khoảnh khắc này đã bị đánh nát!

Trăm năm đã qua, tiên giới, ta lại tới!




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch