Khi Ninh Dạ Thần chạy về nhà gỗ, hắn đã nhận ra phía trước một bóng người xinh đẹp đang nhanh chóng chạy về phía mình. Hắn mỉm cười, vội vàng từ giữa không trung rơi xuống rừng cây, rồi cải sang dáng đi chậm rãi, thong dong.
Chẳng bao lâu sau, Lạc Như Anh liền vội vã xuất hiện trước mặt Ninh Dạ Thần.
"Quá tốt rồi, rốt cuộc tìm được ngươi."
Nhìn thấy Ninh Dạ Thần bình yên vô sự, Lạc Như Anh trong lòng thở phào một hơi. Tuy nhiên, nhìn thấy cái bộ dáng lạnh nhạt, tự nhiên, thong dong kia của hắn, nàng lại tức giận không thôi.
Lo lắng phụ cận còn có những yêu thú khác, trước tiên nàng đã đưa Lạc Hồng Dạ về nhà, sau đó liền vội vàng đến tìm hắn. Kết quả, hắn lại có bộ dáng vô ưu vô lo, chẳng hề có một chút cảm giác nguy hiểm nào!
Lạc Như Anh hơi trách cứ liếc nhìn Ninh Dạ Thần, rồi nói:
"Lần sau ngươi không được chạy đi bắt côn trùng nữa. Kề bên này rất nguy hiểm!"
"Nương tử lo lắng như vậy vi phu sao?"
Ninh Dạ Thần biết rõ mà vẫn cố hỏi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Như Anh bỗng chốc đỏ bừng, nàng giận dỗi trừng mắt nhìn Ninh Dạ Thần.
"Ta, ta chỉ là không muốn hài tử mất đi phụ thân của nàng mà thôi..."
"Ừm? Thật chỉ là vì hài tử?"
Ninh Dạ Thần tiến sát lại gần Lạc Như Anh, trên mặt hắn lộ ra một nụ cười đầy ý vị thâm sâu.
Hai người đứng gần trong gang tấc, bốn mắt nhìn nhau, chỉ cần tiến thêm một bước là có thể chạm vào nhau...
Nhịp tim nàng không tự chủ được mà tăng tốc, bước chân có chút lùi về sau một bước, trên mặt đỏ bừng của nàng cũng không nhịn được mà đỏ thêm mấy phần. Nàng lại hết sức không phục trừng mắt nhìn Ninh Dạ Thần.
Gia hỏa này, đã đến lúc này rồi mà hắn còn cố ý trêu chọc nàng! Nàng đường đường là một vị Nữ Đế của Tiên Giới, sao có thể để kẻ phàm nhân trêu chọc!
"Thật chỉ là vì hài tử mà thôi!"
"Tốt, mau cùng ta trở về đi..."
Lạc Như Anh thẹn thùng xen lẫn tức giận nói một câu, rồi quay đầu bỏ đi.
Nhìn dáng vẻ giận dỗi kiêu căng của Lạc Như Anh, Ninh Dạ Thần mỉm cười. Hắn cúi đầu nhìn xuống chân mình, trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ, liền nhẹ nhàng vặn gãy chân phải của mình.
"Nương tử, kỳ thực vi phu vừa mới không cẩn thận làm chân bị thương... Chỉ sợ... Không thể đi trở về..."
Ninh Dạ Thần khập khiễng đi hai bước, rồi tiếc nuối nói với Lạc Như Anh đang đi trước mặt:
Lạc Như Anh nghe vậy, nàng vội quay đầu lại, thần sắc hiện lên vẻ bối rối, vội vàng trở lại trước mặt Ninh Dạ Thần, ngồi xổm xuống kiểm tra chân phải của hắn.
Chân phải xương đã đứt gãy, thương thế hết sức nghiêm trọng! Rõ ràng vừa mới nhìn hắn đi lại chẳng có chuyện gì kia mà!
"Sao giờ ngươi mới nói! Thật là! Một chút cũng không chú ý! Nếu ta không đến tìm ngươi thì sao đây!"
Lạc Như Anh hết sức tức giận trách cứ Ninh Dạ Thần, trong mắt tràn đầy lo lắng.
Với một cái chân bị gãy như vậy, tại trong rừng cây nếu chẳng may gặp phải yêu thú, thì đúng là thập tử vô sinh!
"Để nương tử lo lắng, vi phu thật có lỗi."
Ninh Dạ Thần nhìn Lạc Như Anh vì lo lắng cho hắn mà thật sự tức giận, trong lòng hắn ngược lại cao hứng không thôi, trên mặt hắn, khóe miệng không ngừng cong lên.
Lạc Như Anh cũng đành chịu, sau khi đơn giản băng bó cố định chân cho Ninh Dạ Thần, nàng liền quay lưng về phía hắn, ngồi xổm xuống.
"Lên đây đi, ta cõng ngươi trở về."
Khu vực này không biết còn có bao nhiêu yêu thú thực lực mạnh mẽ tồn tại. Biện pháp nhanh nhất và an toàn nhất chỉ có thể là nàng cõng Ninh Dạ Thần trở về.
Ninh Dạ Thần lộ ra nụ cười gian xảo vì kế hoạch đã thành công, chẳng chút khách khí trực tiếp nằm sấp lên lưng Lạc Như Anh, hai tay hắn ôm lấy cổ ngọc của nàng.
Lưng Lạc Như Anh thật ấm áp, trên người nàng còn tỏa ra một mùi hương thoang thoảng, dễ chịu. Ninh Dạ Thần liền dứt khoát trực tiếp áp mặt hắn vào lưng nàng...
Sắc mặt Lạc Như Anh có chút đỏ bừng, nhưng nghĩ đến Ninh Dạ Thần bị thương cũng là chuyện bất đắc dĩ, nàng cũng không nói gì. Nàng liền nhảy lên, nhanh chóng bay vút qua rừng cây hướng về phía nhà gỗ.
Chỉ trong mấy hơi thở, Lạc Như Anh đã cõng Ninh Dạ Thần về tới trong nhà gỗ, đặt hắn ngồi xuống giường.
"Cha!"
"Dạ Dạ thật lo lắng cho cha!"
Nhìn thấy Ninh Dạ Thần trở về, Lạc Hồng Dạ lập tức liền bay nhào vào lòng hắn, cọ cọ khuôn mặt nhỏ nhắn.
"Để Dạ Dạ của ta lo lắng rồi."
Ninh Dạ Thần cưng chiều ôm chặt Lạc Hồng Dạ, vuốt vuốt đầu nhỏ của nàng. Hắn không trở về cùng, để tiểu gia hỏa này lo lắng rồi...
Lạc Như Anh vui vẻ nhìn cảnh tượng này, khóe miệng nàng khẽ mỉm cười, sau khi dặn dò Ninh Dạ Thần đừng chạy lung tung nữa, nàng liền quay người rời khỏi nhà gỗ.
Nàng muốn một lần nữa trở lại vườn tiên dược để hái một ít thảo dược, chế tác dược cao chữa thương cho Ninh Dạ Thần. Thuận tiện nàng còn phải cẩn thận tuần tra một lượt quanh đây để xem xét yêu thú, rồi phải bố trí một kết giới cách ly xung quanh nhà gỗ mới được!
Chỉ có một cái nhà gỗ nhỏ, chẳng có chút an toàn nào cả! Ngay cả biện pháp cảnh báo sớm cũng không có! Cũng không biết tên kia sống ở nơi này lâu như vậy, hắn đã sống sót bằng cách nào chứ... Nếu chỉ cần gặp phải một lần yêu thú, e rằng hắn đã không thể gặp được các nàng rồi... Vậy thì chỉ có thể từ nàng đến phụ trách bảo vệ ngôi nhà này thôi!
Dược thảo trong vườn tiên dược vô cùng phong phú, Lạc Như Anh rất nhanh liền tìm đủ những thảo dược cần thiết. Sau đó, Lạc Như Anh lấy nhà gỗ làm trung tâm, bắt đầu tuần tra để đảm bảo trong phạm vi năm mươi dặm không có bất kỳ dấu vết yêu thú nào.
Tuần tra được nửa vòng lớn, nàng càng cảm thấy kỳ lạ. Chưa kể một con yêu thú, nàng ngay cả một chút khí tức yêu thú cũng không cảm giác được! Rõ ràng trước đó khi nàng tới, vẫn có thể cảm giác được không ít yêu thú... Sao bỗng nhiên lại không thấy đâu cả? Nơi này còn có một vườn tiên dược lớn như vậy ở đây, khí tức linh lực cùng mùi thuốc nồng đậm như thế mà lại không hấp dẫn bất kỳ yêu thú nào sao? Điều này thật sự không phù hợp lẽ thường chút nào! Ngay cả con Huyền Lân Cự Long lúc trước cũng chẳng có nửa cái bóng!
Kỳ quái...!
Tình huống dị thường này khiến Lạc Như Anh không khỏi nhíu mày. Tuy nhiên, việc bốn phía không có yêu thú cũng đúng như ý nàng, tiết kiệm cho nàng việc phải ra tay xử lý những yêu thú đó.
Lạc Như Anh nhân cơ hội liền chôn linh thạch ở khắp nơi ngoài phạm vi năm mươi dặm, dùng linh thạch bày trận để tạo hình, rồi thôi động linh thạch. Các linh thạch tương liên, tạo thành một đạo kết giới pháp trận khổng lồ bao bọc toàn bộ nhà gỗ.
Kết giới hình thành sau đó từ mờ nhạt biến thành trong suốt, cho dù nhìn kỹ cũng rất khó phát hiện có một kết giới ở đây. Làm xong tất cả những điều này, Lạc Như Anh trong lòng yên tâm không ít. Mặc dù với tu vi hiện tại của nàng, kết giới bày ra không tính là quá lợi hại, nhưng để ngăn cản tu vi dưới Thiên Thần cảnh thì tuyệt đối là đủ.
Khi Lạc Như Anh trở về, bóng đêm đã dần buông xuống. Hai cha con Ninh Dạ Thần cùng Lạc Hồng Dạ còn đang chơi đùa, chơi trò tung hứng. Nhìn thấy Lạc Như Anh trở về, hai người cũng cùng kêu lên hỏi thăm:
"Nương tử đã về!"
"Mẫu thân ~"
Lạc Như Anh khẽ mỉm cười gật đầu. Đôi mắt đẹp nàng lại dò xét khắp bốn phía trong phòng, sau đó nàng do dự một chút, rồi đỏ mặt mở miệng dò hỏi:
"Ngươi, ở nơi này ngươi tắm rửa bằng cách nào...?"
Từ khi chạy ra Tiên Giới đến nay đã mấy ngày, nàng vẫn chưa hề được tắm rửa. Khi còn ở Tiên Giới, nàng thế nhưng là mỗi ngày đều tắm rửa đúng giờ. Việc liên tục nhiều ngày chưa thể tắm rửa đối với nàng mà nói, đúng là một chuyện hết sức gian nan! Nàng có thể không ăn không uống, nhưng tuyệt không thể không tắm rửa!
Nhưng nàng cẩn thận quan sát, trong phòng không có bất kỳ thùng gỗ nào để tắm, ngoài phòng cũng không có phòng tắm được thiết lập để nấu nước tắm rửa. Điều này khiến Lạc Như Anh đang muốn tắm rửa bỗng chốc rơi vào tình thế khó xử.
Ninh Dạ Thần nghe Lạc Như Anh muốn tắm rửa, trong nháy mắt liền tỉnh táo hẳn.