Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Ẩn Thế Ma Tôn, Nữ Đế Mang Em Bé Tới Cửa Cầu Phụ Trách

Chương 15: Vi phu sẽ không ăn ngươi ~

Chương 15: Vi phu sẽ không ăn ngươi ~


Lạc Như Anh ôm Lạc Hồng Dạ, dạo bước trong khu vườn tiên dược với đầy lòng hiếu kỳ của nhi tử.

Trong lòng Ninh Dạ Thần bỗng nảy ra một ý nghĩ, hắn nhân cơ hội một mình đi đến một bãi cỏ trống trải khác cách đó không xa.

Trước kia, nơi đây vốn là đất để cày cấy, trồng các loại cây nông nghiệp khác, nhưng giờ đây hắn đã có chủ ý mới!

Ninh Dạ Thần vung ống tay áo, mấy vạn hạt giống liền như mưa rào rắc xuống khắp bãi cỏ.

Một tiếng "Ba" trong trẻo vang lên, Ninh Dạ Thần búng một cái tay thanh thúy, lập tức trên bãi cỏ trăm hoa đua nở, khắp núi đồi liền bị những đóa hoa tươi rực rỡ bao phủ!

Biển hoa nở rộ, hương hoa nồng đậm lan tỏa hơn trăm dặm!

Lạc Như Anh cũng đột nhiên bị hương hoa nồng đậm hấp dẫn mà tìm đến, kinh ngạc ngắm nhìn biển hoa tươi rực rỡ, xinh đẹp trước mắt.

Gió nhẹ lướt qua, cuốn lên từng đợt cánh hoa rực rỡ sắc màu bay lượn.

Lạc Hồng Dạ vui vẻ nhảy khỏi vòng tay Lạc Như Anh, lanh lợi chui vào bụi hoa.

"Thế nào nương tử, thích không?"

Ninh Dạ Thần chậm rãi đi đến bên cạnh Lạc Như Anh, cười hỏi.

Lạc Như Anh quay đầu nhìn về phía Ninh Dạ Thần, vẻ mặt không thể tin nổi.

"Cái này, đây cũng là ngươi trồng sao. . . ?"

Ninh Dạ Thần nhẹ gật đầu.

Lạc Như Anh trong lòng rất đỗi chấn kinh.

Một biển hoa xinh đẹp như vậy, đây là cần tốn bao nhiêu thời gian đây. . .

Ninh Dạ Thần kéo Lạc Như Anh ngồi xuống giữa bụi hoa, cùng nàng hưởng thụ làn gió mát thổi qua mặt và hương thơm thấm vào tận tâm can.

Từ khi thoát khỏi tiên giới về sau, thần kinh Lạc Như Anh liền luôn căng thẳng, lo lắng những kẻ đó sẽ đuổi đến nơi này.

Mà giờ khắc này, thần kinh căng thẳng của nàng cuối cùng cũng thoáng buông lỏng. . .

Lạc Như Anh dùng những ngón tay nhỏ nhắn khẽ vuốt mái tóc mai bị gió thổi bay trên gương mặt, khóe miệng nàng khẽ cong lên một nụ cười như vành trăng khuyết, hiển lộ một nét mặt tươi cười tuyệt mỹ.

Nàng dịu dàng dặn dò Lạc Hồng Dạ đang chơi đùa trong bụi hoa cách đó không xa:

"Dạ Dạ, cẩn thận một chút, không được chạy quá nhanh, cách quá xa."

Ninh Dạ Thần ngơ ngẩn nhìn chăm chú vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành của Lạc Như Anh, trong lòng hắn khẽ động, nhịn không được đưa tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn, mềm mại của nàng.

Trước kia, hắn từng gặp vô số tiên tử, ma nữ nhưng chưa từng có cảm giác như thế này; không hiểu vì sao, khi nhìn Lạc Như Anh, trong lòng hắn lại có một sự rung động khó nói nên lời.

Chẳng lẽ là bởi vì nàng là người phụ nữ đầu tiên của hắn, đã là thê tử của hắn sao. . . ?

Vòng eo bỗng nhiên bị ôm, thân thể mềm mại của Lạc Như Anh khẽ run rẩy, trong đôi mắt nàng hiện lên một chút hoảng hốt, nhưng cũng không hề có bất kỳ sự phản kháng nào.

Chỉ là cả thân thể nàng đều căng cứng, vô cùng căng thẳng.

Với tu vi Thiên Nhân cảnh hiện tại của nàng, muốn thoát khỏi vòng tay ấy rất dễ dàng, nhưng nàng lại không làm như thế.

Một là nàng lo lắng vô tình làm Ninh Dạ Thần bị thương, dù sao phàm nhân đối với tu sĩ mà nói thì vô cùng yếu ớt.

Mặt khác, trong nội tâm nàng kỳ thực cũng không hề chán ghét Ninh Dạ Thần, cũng chưa từng vì đối phương là một kẻ phàm nhân mà xem thường hắn.

Mặc dù đã từng trách cứ hắn đã cướp đi thân thể nàng, nhưng sự tình đã đến nước này, hài tử cũng đã sinh ra, hai người họ cũng coi như vợ chồng thật sự. . .

Giữa vợ chồng ôm ấp, hẳn là cũng xem như một cử động rất bình thường đi. . .

Ninh Dạ Thần nhìn thấy thân thể Lạc Như Anh căng cứng như khúc gỗ, không khỏi cảm thấy buồn cười, hắn kề sát tai nàng nhẹ giọng nói:

"Nương tử buông lỏng một chút, vi phu sẽ không ăn ngươi ~"

"Ta, ta đâu có căng thẳng. . . !"

Lời nói này trong nháy mắt làm mặt Lạc Như Anh đỏ bừng, nàng giương mắt hờn dỗi lườm Ninh Dạ Thần một cái.

Chỉ là một phàm nhân, lại dám trêu đùa nàng. . . !

Đối mặt Lạc Như Anh hờn dỗi trừng mắt nhìn, Ninh Dạ Thần lại chẳng hề bận tâm, ngược lại cảm thấy dáng vẻ nàng tức giận càng thêm đáng yêu, hiện ra một nụ cười thỏa mãn.

Lạc Như Anh hít thở dồn dập, dứt khoát đỏ mặt lườm Ninh Dạ Thần một cái, chẳng buồn để ý đến hắn nữa.

Cái tên ghê tởm này biết rõ nàng là một tu sĩ có tu vi, lại còn dám trêu đùa nàng như vậy. . .

Nếu là kẻ khác, nàng đã sớm một chưởng đánh chết hắn!

Ngay lúc Ninh Dạ Thần và Lạc Như Anh đang ở bên nhau, Lạc Hồng Dạ đang ghé mình trong bụi hoa, bỗng thấy một con hồ điệp màu sắc diễm lệ nhẹ nhàng bay qua trước mắt.

Lạc Hồng Dạ còn chưa từng nhìn thấy hồ điệp bao giờ, đôi mắt nàng sáng lên, lập tức cất những bước chân nhỏ xíu đuổi theo hồ điệp.

Trong lúc bất tri bất giác, nàng liền chạy tới biên giới khu vực bụi hoa, mà hồ điệp cuối cùng đậu trên một đóa hoa tươi.

Lạc Hồng Dạ tò mò xích lại gần hồ điệp, định đưa tay chạm vào, nhưng hồ điệp giật mình bay vào bụi cây.

"A, đợi một chút, Dạ Dạ..."

Lạc Hồng Dạ vội vàng đuổi theo, nhưng hồ điệp sớm đã biến mất không còn tăm hơi trong bụi cây.

Bốn phía xung quanh trống rỗng, rừng cây rậm rạp, yên tĩnh im ắng.

Lạc Hồng Dạ trong lòng cảm thấy sợ hãi, quay đầu lại mới phát hiện mình đã cách mẫu thân cùng cha một quãng khá xa.

Đang định chạy trở về thì một bóng đen to lớn, đen nhánh từ phía sau che khuất thân thể nhỏ nhắn xinh xắn của nàng.

Lạc Hồng Dạ xoay người, chỉ thấy một con cự long có hình thể cực đại, toàn thân vảy dựng đứng như lưỡi dao, trông vô cùng dữ tợn thò đầu từ trong bụi cây ra!

Con cự long đen nhánh, đồng tử dựng thẳng chăm chú nhìn Lạc Hồng Dạ, trong mắt tràn đầy vẻ kinh hỉ và tham lam, khóe miệng chảy dãi.

"Hãy xem ta đã phát hiện ra thứ gì này! Nhân loại. . . !"

"Đã lâu lắm rồi không được thưởng thức hương vị của nhân loại!"

"Dạ Dạ, không thể ăn. . ."

Lạc Hồng Dạ dọa đến run rẩy bần bật, từng bước một lùi về phía sau, dưới chân lảo đảo, không cẩn thận trượt chân ngã sấp xuống.

Nàng bật tiếng "Oa" khóc rống lên vì sợ hãi.

"Ô ô ô. . . Mẫu thân. . . Cha. . . !"

Tiếng la khóc này lập tức liền bị Ninh Dạ Thần và Lạc Như Anh phát giác.

Lạc Như Anh không tìm thấy bóng dáng Lạc Hồng Dạ, thần sắc nàng vô cùng bối rối, lập tức lướt thân mà đi, theo tiếng động mà lao vút!

"Ha ha ha, ngươi gọi cha mẹ cũng vô dụng!"

"Ngoan ngoãn để cho ta ăn hết đi!"

"Yên tâm, ngươi sẽ không cảm thấy bất kỳ thống khổ nào!"

Huyền Lân Cự Long mở cái miệng rộng như chậu máu tới Lạc Hồng Dạ mà đớp một cái.

Ngay vào khoảnh khắc nguy cấp ấy, Lạc Như Anh lướt mình vọt ra, một kiếm xé toang cả khuôn mặt Huyền Lân Cự Long!

"Cút!"

"Súc sinh! Ngươi định làm gì hài tử của ta!"

Lạc Như Anh cầm kiếm đứng chắn trước người Lạc Hồng Dạ, gương mặt xinh đẹp lạnh băng như sương giá, chăm chú nhìn Huyền Lân Cự Long trước mặt.

Khuôn mặt bị xé toang, máu tươi tuôn chảy, Huyền Lân Cự Long đau đớn không thôi, phẫn nộ trừng mắt nhìn Lạc Như Anh.

"Đáng chết nhân loại!"

"Dám làm bị thương mặt của ta!"

"Nơi đây ngoại trừ vị đại nhân kia ra, còn chưa có kẻ nào dám làm như vậy với ta!"

Dứt lời, Huyền Lân Cự Long thân thể nó vươn ra vô số cương nhận, một luồng linh lực uy áp kinh người từ trong cơ thể nó bùng phát!

Thiên Thần cảnh Huyền Lân Cự Long. . . !

Đây chính là Yêu Vương cấp bậc yêu thú!

Trong đôi mắt Lạc Như Anh hiện lên một tia kinh ngạc cùng cảnh giác.

Huyền Lân Cự Long trong nhân giới thuộc về tồn tại có thực lực tu vi đỉnh phong!

Không ngờ lại xuất hiện ở nơi này!

Chẳng lẽ là bởi vì bị khí tức của tiên dược, tiên quả hấp dẫn tới sao?

Nàng sớm nên phải có sự phòng bị!

Lạc Như Anh trong lòng lâm vào tự trách.

Cũng là bởi vì nàng lơ là sơ suất, mới suýt nữa khiến hài tử gặp nguy hiểm.

Nếu là với tu vi trước kia của nàng, tùy tiện một kiếm liền có thể chém chết con Huyền Lân Cự Long này.

Nhưng tu vi của nàng hiện nay chỉ còn Thiên Nhân cảnh.

Thật sự động thủ với Huyền Lân Cự Long, tuy nói nàng cũng chưa chắc sẽ thua.

Chỉ là nàng lo lắng không thể lo lắng chu toàn đến an nguy của Lạc Hồng Dạ. . . !

Làm sao bây giờ, hay là trực tiếp mang hài tử bỏ chạy. . . ?

Ngay lúc Lạc Như Anh đang suy tư nên ứng đối thế nào, bóng dáng Ninh Dạ Thần chậm rãi đi tới từ phía sau.

Nhìn thấy Ninh Dạ Thần cũng đã đến, thần sắc Lạc Như Anh hiển lộ vẻ bối rối.

Lần này nguy rồi!

Nếu như chỉ mang theo một mình Lạc Hồng Dạ, nàng có đủ tự tin thoát thân an toàn.

Nếu là thêm Ninh Dạ Thần, liền chưa chắc có thể thoát khỏi tay Huyền Lân Cự Long!

Lạc Như Anh lâm vào cảnh lưỡng nan. . .




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch