Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Ta Tại Tu Tiên Giới Trường Sinh Bất Tử

Chương 21: Lục lâm hảo hán (1)

Chương 21: Lục lâm hảo hán (1)



Kỳ ngộ và hiểm nguy cùng lúc xuất hiện.

Đa số người chỉ lo toan kỳ ngộ, Chu Dịch lại tương phản hoàn toàn.

Thương Thiên vương rõ ràng chẳng có thiện ý, song người phàm tục vì thần công mà cam nguyện mạo hiểm.

Luyện được vô thượng thần công, mười năm tấn thăng tiên thiên, ắt thành tựu một đời tông sư.

"Kịch bản này luôn khiến ta cảm thấy có chút quen thuộc?"

Chu Dịch khẽ nhún vai, hắn chẳng phải con cháu cao nhân nào, tổ tiên cũng không có thâm cừu đại hận chờ ngày báo. So với bậc thiên mệnh nhân vật chính, hắn lại càng giống tên tiểu nhân vật phản diện hà khắc chuyên vớt vát tiền của phạm nhân.

"Bởi vậy, không công học được một môn truyền âm bí thuật, ấy đã đủ mãn nguyện!"

Chu Dịch mang theo thùng cơm tiến vào ngục Giáp nhị, bên trong giam giữ Hoàng Thiên vương.

Bố cục nhà tù tương tự, Hoàng Thiên vương bị khóa chặt trên hình kệ, tóc tai bù xù, đạo bào dính đầy những vết máu đỏ thẫm.

Hai tay hắn như sợi mì vặn vẹo, chẳng biết đã đứt bao nhiêu đoạn. Mười ngón tay đều bị chặt đứt, chỉ còn lại đôi bàn tay trụi lủi.

"Thiên vương dùng bữa."

Chu Dịch thi triển truyền âm bí thuật, quả nhiên đám huyền giáp vệ trấn thủ cửa ngục không hề phản ứng.

Hoàng Thiên vương nao nao, song vẫn điềm nhiên như không tiếp tục dùng bữa, rồi truyền âm hỏi.

"Ngươi là ai? Phải chăng ngươi đến cứu bần đạo?"

"Không phải."

Chu Dịch tâm tư biến đổi rất nhanh, đáp lời: "Mời thiên vương thăng thiên!"

"Bần đạo đáng lẽ đã sớm nên nghĩ đến, những thế gia kia chính là cỏ đầu tường, gió đông cứng rắn theo gió đông, gió tây cứng rắn theo gió tây. . ." Hoàng Thiên vương tự lẩm bẩm.

Chu Dịch nhíu mày, không tiếp tục quanh co lừa dối.

Đưa cơm xong, hắn liền đi tìm Trịnh ngục sử, nói mình nhiễm phong hàn, xin nghỉ một hai tháng.

"Ngươi, tên này, quả thật rất giống một lão ô quy!"

Trịnh ti ngục phất phất tay, không làm khó Chu Dịch.

...

Xuân Phong Lâu.

Oanh ca yến hót, hồng tụ rêu rao.

Chưa đến đêm đã chật kín chỗ, bởi hôm nay là ngày bình chọn hoa khôi.

Câu lan đưa ra mười hai mươi vị thanh quan nhân, thay phiên nhau biểu diễn tài nghệ cầm kỳ thi họa vũ đạo, mỗi tuần đào thải hai ba người, sau cùng còn lại chính là hoa khôi.

Việc bình chọn từng vòng này, lại kiếm được nhiều hơn hẳn số tiền các thanh quan nhân tự mình kiếm.

Phú thương cự giả vì ủng hộ mỹ nhân, mắt chẳng hề nháy mà vung tiền, một khúc Hồng Tiêu không biết bao nhiêu.

"Lộng Ngọc cô nương, cầm kỹ vô song! Thưởng!"

Tên mập mạp hai tay đeo mười chiếc nhẫn ngọc, phất tay vẩy ra một chồng ngân phiếu.

"Liên Hương cô nương làm thơ, truyền khắp thần kinh, thắng qua đa số cử tử, quả là đệ nhất!"

Kẻ đang nói chính là một thư sinh, chẳng thể vung tiền như tên mập kia, bèn hô bằng gọi hữu mời đồng môn đến chi viện, tạo ra thanh thế không nhỏ.

"Thứ thi từ chó má gì, đã sớm có kẻ nói Liên Hương dùng tiền mua từ bên ngoài."

"Chớ nói bừa mà vấy bẩn danh tiếng người khác, cha ta là kinh nha thông phán, ngươi còn dám phỉ báng để ta bắt ngươi ư!"

"Cái chức thông phán nho nhỏ cũng dám phách lối, ta đang tại Uy Viễn hầu phủ, cứ tùy tiện đến bắt!"

"Thô bỉ!"

"Phế vật!"

...

Thần Kinh là kinh đô Phượng Dương quốc, ném một viên gạch cũng có thể trúng lục phẩm quan, chức thông phán thật sự chẳng đáng gì. Song, một khi mắng chửi giới huân quý, lập tức có kẻ sĩ ra mặt tiếp ứng, trong chốc lát quần tình sục sôi.

Tú bà thấy tranh chấp càng ngày càng nghiêm trọng, cười đến híp cả mắt.

Dưới chân thiên tử, chẳng thể xảy ra đại sự, xen lẫn trong đám đông hai bên có kẻ giật dây, tự sẽ dẫn lời nói để cuối cùng thắng bại rơi vào cuộc tranh cử hoa khôi.

Cứ thế mà đấu khí, nói ít cũng kiếm được mấy vạn lượng bạc!

Bao sương lầu hai.

Bao sương đối diện sân khấu dưới lầu không có vách tường, có thể thấy rõ các thanh quan nhân biểu diễn; nếu thấy mệt mỏi cũng có thể buông gấm màn xuống, cùng các cô nương thưởng trà luận đạo.

Chu Dịch nửa nằm trên giường êm, trái ôm phải ấp, có người rót rượu gắp thức ăn cho hắn.

Thỉnh thoảng hắn giảng những giai thoại kiếp trước nghe được, hai cô nương dễ cười liền bật ra tiếng cười ha ha ha thanh thúy.

Lại giảng một câu chuyện tình yêu bi kịch, các cô nương cảm động lây, lã chã rơi lệ.

"Đây mới thật sự là phúc báo thay!"

Chu Dịch tựa ngọc theo hương, hắn được khoái hoạt biết bao!

Từ khi xin được nghỉ bệnh có lương từ thiên lao, Chu Dịch liền bỏ đi lớp trang dung già nua, thay đổi thành bộ dạng trẻ trung tuấn tú, liên tiếp ở lại Xuân Phong Lâu hơn nửa tháng.

Dịch dung thuật khiến người trẻ hóa già thì dễ dàng, song khiến người già hóa trẻ lại vô cùng khó khăn.

Chu Dịch chịu ảnh hưởng của thiên phú trường sinh, sau khi thành niên liền không còn sinh trưởng nữa. Hắn chỉ cần thay đổi một chút màu da, khuôn mặt cùng thanh âm, cho dù Trương Chu sống lại cũng chẳng thể nhận ra.

Những ngục tốt khác trong thiên lao, ít kẻ còn nhớ rõ dáng vẻ trẻ tuổi của Chu Dịch.

"Ta tựa như một u linh, một u linh trường sinh bất tử, cứ thế mà du đãng trong thế tục!"

Chu Dịch lung lay chén rượu, lẩm bẩm rằng: "Đế quốc hay hoàng tộc, văn thần hay võ tướng, một đời thiên kiêu hay bậc thế khuynh triều chính, thảy đều chẳng qua là phù vân thoảng qua!"

Hoàng Thiên vương cấu kết cùng các thế gia phương nam, thiên lao đã hóa thành thùng thuốc nổ, Chu Dịch chờ phong ba qua đi sẽ trở về.

Xoạt!

Một tiếng động thật lớn vang lên, theo sau là tiếng thét chói tai của nữ tử, cắt đứt dòng suy nghĩ của Chu Dịch.

"Ta có tiền bạc, muốn ngủ với ai thì ngủ, ngươi có phải đang xem thường ta chăng?"

Tên hán tử béo nục béo nịch nói chuyện, song lực đạo trên tay hắn lại lớn lạ thường, một chưởng vỗ nát cái bàn, rồi nắm lấy cổ tú bà quát lớn.

"Khụ khụ khụ. . ."

Tú bà không nói nên lời, chỉ cảm thấy cổ mình sắp đứt lìa.

"Kẻ nhà quê từ đâu đến, dám cả gan gây rối tại Xuân Phong Lâu!" Lời chưa dứt, một bóng người đã xuất hiện, đao quang thẳng hướng cổ tên hán tử, chẳng hề có ý định lưu thủ.

"Bọn ta là Mạc Bắc Song Hùng, chẳng phải nhà quê!"

Tên hán tử mập lùn ném tú bà ra, thân hình như quả bóng da bật lên từ mặt đất, giữa không trung xoay tròn vặn lệch lưỡi đao, rồi đâm sầm vào đao khách.

Bành! Bành!

Liên tiếp tiếng nổ, đao khách đâm sầm vào tường rồi chậm rãi trượt xuống.

Hắn phốc phốc phốc nôn ra mấy ngụm máu, lẫn lộn cả những mảnh nội tạng vỡ vụn, run rẩy hai lần rồi không còn tiếng động nào.

Tú bà sợ đến sắc mặt tái nhợt run rẩy, đao khách kia là cung phụng của đông gia giấu mặt, một nhân vật cương cân thiết cốt, vậy mà một hiệp cũng chẳng thể chống đỡ, không dám tiếp tục nói gì về việc không bán Lộng Ngọc.




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch